Sau một vài phút.
Sáu người Diệp Quân Lâm đi qua con đường dài và đến phía trước biệt thự.
Vào lúc này, Thẩm Trường Sinh đang ở trong biệt thự.
Những vị cao thủ còn lại đứng trước biệt thự, nhìn Diệp Quân Lâm kinh hoàng và căng thẳng.
Đám người Diệp Quân Lâm vừa rồi thực sự khiến bọn họ sợ hãi.
Hàng trăm người ngã xuống trên con đường Diệp Quân Lâm vừa đi qua, bọn họ ngã lăn ra đất, lăn lộn, la hét.
Tất cả đều ngây người!
Ba người Thẩm Tam Thiên hoàn toàn chết lặng!
Hàng trăm người này là con át chủ bài của bọn họ, là cơ sở để bọn họ có thể ngồi vững ở Hoa Hải!
Sức mạnh của hàng trăm người hoàn toàn có thể quét sạch thế lực của các gia tộc lớn ở Hoa Hải.
Nhưng đối mặt với sáu người này, bọn họ cũng không có cách nào, trong phút chốc đã bị thương hơn nửa.
Điều này thực sự quá đáng sợi!
Diệp Quân Lâm nhìn đám người đang giãy dụa chống cự trước mặt mình, anh cười nói: “Mấy người vẫn định ngăn cản tôi sao? Chắc chắn có thể ngăn được tôi không?”
“Chúng tôi…
Những người này đang vô cùng hoảng loạn, Diệp Quân Lâm quả thực quá mạnh.
Anh khiến bọn họ sợ mất hồn mất vía.
Trong biệt thự, sau khi Thẩm Trường Sinh nghe thấy động tĩnh, anh ta run rẩy mở cửa sổ nhìn xuống.
Cảnh tượng người lăn lộn khắp nơi trên sàn thực sự khiến anh ta sợ hãi.
Diệp Quân Lâm sắp đánh vào trong nhà rồi.
Đây là địa bàn của Đàm Hành Ba mài!
Quá đáng sợ.
Anh ta hét lên với người dân Thẩm Tam Thiên: “Ba, chú, cứu con, mọi người nhất định phải ngăn cản hắn! Nếu không hẳn sẽ giết con mất!”
Ở phía dưới, Diệp Quân Lâm nhìn Thẩm Tam Thiên cười: “Từ bỏ đi, ông không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi được đâu!”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Tam Thiên, khiến Thẩm Tam Thiên rùng mình.
Ông ta thực sự đang sợ chết khiếp.
“Phá cửa xông vào!”
Diệp Quân Lâm ra lệnh, Đông Phương lao ra đánh ngã một đám người.
Những người khác bị những cao thủ như Trung Phương đánh, tất cả đều ngã hết xuống đất.
Những kẻ còn lại không ai đám ngăn cản nữa.
Ngay sau đó, cánh cửa bị phá hỏng.
“Mau mời Long Hổ hòa thượng!”
Thẩm Tam Thiên hét lớn..