Ông ta và ông tổ vội vàng bước lên nghênh đón.
Chỉ cần có liên quan tới chiến thân Côn Luân thì cho dù là một con chó cũng trỏ nên cao quý.
Cho dù bảo Chí Đông Phương quỳ xuống ông ta cũng sẽ quỳ.
“Thưa anh, anh tới đưa đồ gì của chiến thần Côn Luân thế ạ?”
Chí Đông Phương hỏi.
“Một thanh kiếm cổ bằng đồng!”
Người nọ nhan nhạt nói.
“Hả? Kiếm cổ bằng đồng?”
Mọi người đều chăm chú nhìn chiếc hộp, sau đó mới phát hiện ra đây chính là món quà lần trước nhà họ Chí tặng cho chiến thần Côn Luân.
Đây đúng là một tin tức tốt.
Kiếm cổ bằng đồng tới rồi, vậy thì chứng tỏ chiến thần Côn Luân cũng tới rồi.
Đến lúc đó thì Diệp Quân Lâm còn là cái gì nữa chứ? Hoặc là Diệp Quân Lâm ngoan ngoãn quy phục nhà họ Chí, tận tâm tận lực cống hiến cho Chí Thị.
Hoặc là Diệp Quân Lâm sẽ bị phết truất! Nhà họ Chí ai nấy đều vô cùng vui mừng.
“Không biết chiến thân bảo ngài tới đưa kiếm cổ đồng là có ý gì?”
Mọi người đều vô cùng tò mò, đoán tới đoán lui.
Tất nhiên là kiếm cổ đồng tượng trưng cho chiến thần Côn Luân rồi.
Lát nữa chiến thần Côn Luân sẽ chính thức lộ diện.
Người đàn ông đang cầm chiếc hộp không để ý tới bọn họ nữa, nhìn xung quanh đánh giá sau đó đột nhiên đi tới phía Diệp Quân Lâm.
“Oang!”
Một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm phát ra khiến cho Chí Đông Phương và ông tổ giật mình suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Lẽ nào kiếm cổ đồng là đưa cho Diệp Quân Lâm?
Anh và chiến thần Côn Luân có quan hệ gì chứ?
Lúc này, người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, cung kính dâng chiếc hộp lên.
Diệp Quân Lâm mở chiếc hộp ra, cầm lấy thanh kiếm đồng ngắm nghía.
Thanh kiếm đồng vốn dĩ đang rỉ sét loang lổ đột nhiên trở nên sáng bừng.
Việc này…
Thật sự là mang tới cho Diệp Quân Lâm sao?
Anh và chiến thần Côn Luân rốt cuộc có quan hệ gì chứ?
Hay là anh đại diện cho chiến thần Côn Luân?
Nghĩ tới chuyện trước đây Chí Hồng Doãn nói, có vẻ như anh ta biết rất rõ về lữ đoàn Viêm Hoàng..