Anh ta căn bản chính là giả mạo.
Cùng Chiến thần Côn Luân không có chút xíu quan hệ nào.
Anh ta đi đâu liên hệ với Chiến thần cơ chứ?
Chí Hồng Doãn sờ sờ đầu nói: ‘Cha, người có thể không biết, lịch trình của Chiến Thần Côn Luân là cơ mật, mỗi ngày đều phải đổi mật lệnh”
Chí Đông Phương lập tức nói: “Tiềm Long, mau gọi điện thoại cho Tổng tư lệnh hỏi xem, Chiến Thần Côn Luân sao lại không tới?”
Người nhà họ Chí trên dưới đều rất lo lắng.
Dần dần đều đổ mồ hôi lạnh.
Nếu Chiến thần Côn Luân thực sự không tới.
Thì nhà họ Chí của bọn họ xong đời rồi.
Ông tổ ra lệnh nói: “Cháu, bật loa ngoài.”
“Xin chào Tổng tư lệnh! Tôi là Chí Tiềm Long của nhà họ Chí…cho tôi hỏi Chiến Thần Côn Luân đã đến chưa? Bên này vẫn không thấy!”
Một giọng nói vang dội vang lên từ đầu dây bên kia: “Chiến thần Côn Luân đã đến rồi, sao vậy? Anh không thấy người sao?”
Tôi khinh thường Vừa nói ra câu này, Chí Tiềm Long sợ tới mức làm rơi điện thoại di động xuống đất.
Chiến thần Côn Luân đã đến? Tại sao bọn họ cái gì cũng đều không biết.
Trong sân bây giờ làm gì có ai đâu? Chỗ nào thì có bóng dáng của Chiến thần Côn Luân chứ?
Ngoại trừ Diệp Quân Lâm và Trăm đại gia tộc hào môn cùng với Nam Hồng Môn ra, trong sân bây giò làm gì có người khác.
Chiến thần Côn Luân đến chỗ nào chứ? “Tổng tư lệnh Hướng, Chiến Thần Côn Luân căn bản không có đến, ngài có phải là nhầm lẫn rôi hay không?” Chí Tiềm Long nhịn không được hỏi lại.
“Có thể đang trên đường đến, để tôi hỏi lại xem.
Nghe như vậy vẻ mặt Chí Đông Phương mới dịu đi không ít: “Ông tổ, Chiến Thần có lẽ là đang trên đường đến đây!”
“Đúng vậy, chắc chắn là đang ở trên đường đến.
Cháu sẽ phái người ra đón tiếp ” Chí Tiêm Long nói.
“Không, để biểu thị sự coi trọng, các cháu đều đi đi! Chí Đông Phương ra lệnh nói.
Mấy người Chí Khiếu Côn và Chí Tiềm Long toàn bộ đều ra bên ngoài, tự mình tiếp đón Chiến thần Côn Luân.
“Diệp Quân Lâm, tôi không quan tâm cậu có bản lĩnh phi thường gì, nhưng ở trước mặt lão thất nhà chúng tôi cũng không có tác dụng gì cải”
“Lão thất nhà chúng tôi là thiếu tướng của lữ đoàn Viêm Hoàng, có Chiến Thần Côn Luân hậu thuẫn! Dù cậu có lợi hại đến đâu cũng vô dụng!” Chí Đông Phương tức giận nói.
Lúc này, ông tổ hung tợn nhìn chằm chằm Chí Đông Phương nói: “Anh…
anh nói cái gì? Có phải anh muốn ép người ta trở thành kẻ thù hay không? Đây là cháu ngoại ruột thịt của anh! Mang trong người nửa dòng máu của nhà họ Chí chúng ta, đây cũng là một thành viên của nhà họ Chí! Anh đang làm cái gì vậy?”.