“Muốn hỏi tôi tại sao sao?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Tôi sớm đã nói qua với các ông, một nhà họ Chí tôi căn bản không thèm đặt vào trong mắt!
Tôi còn khinh thường cùng các người thừa nhận quan hệt”
“Bởi vì tôi mạnh hơn các người!”
“Mạnh hơn so với các người, chưa từng thấy sao?”
Người đầu óc minh mẫn nhất của nhà họ Chí trong sân này chính là Chí Tiêm Long hăn ta cười nói: “Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, tôi không biết tại sao cậu lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhà họ Chí chúng tôi quả thật không bằng cậu!”
“Nhưng nhà họ Chí của chúng tôi vẫn còn có một hậu thuẫn vững chác! Chỉ cân anh ta xuất hiện, mọi thứ về cậu đều là bong bóng!” Chí Tiềm Long nói.
Câu này vừa nói ra, đã khiến cho mọi người náo động.
Mọi người dần đần phản ứng lại.
Vừa mới bị sốc bởi thế lực mạnh mẽ của Diệp Quân Lâm.
Mà quên mất rằng nhà họ Chí còn có một người chống lưng cực kỳ quan trọng.
Sau khi được Chí Tiêm Long nhắc nhở, mọi người chọt nhớ ra – nhà họ Chí vẫn còn Chiến thần Côn Luân.
Nghĩ đến đây, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sắc mặc dịu đi không ít.
Bọ họ vẫn chưa thual Nói cách khác, nhà họ Chí ở Hoa Hải mới thực sự bắt đầu.
“Đúng vậy, chúng ta còn có Chiến thần Côn Luân, Diệp Quân Lâm cậu đừng quá đắc ý!”
“Gừng càng già càng cay! Cậu vẫn là quá non trẻ, đánh không lại chúng tôi đâu!” Chí Đông Phương cả mặt đầy ý cười, lại bắt đầu luống cuống.
Ông tổ cũng tạm thời tha thứ cho Chí Đông Phương.
Nếu Chiến Thần Côn Luân xuất hiện, mọi khoảng trống đều có thể được san lấp.
“Chiến thần Côn Luân đã đến chưa? Chỉ còn vài phút nữa là cuộc họp thường niên thực sự bắt đầu Tồi.
” Ông tổ bắt đầu thúc giục.
Chí Đông Vượng thắc mắc: “Mọi người nói Chiến Thần Côn Luân có khi nào sẽ không đến không?”
“Không thể nào! Đường đường là một Chiến Thần, nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh!” Chí Đông Phương lập tức nói.
“Vậy thì tại sao bây giò vẫn chưa tới? Nhất ngôn cửu đỉnh là không sai! Nhưng có đôi khi nhà họ Chí thật sự không thể nào lọt vào mắt người tat”
“Người ta không muốn đến thì sẽ không đến, ông có thể làm gì được?” Lời nhắc nhỏ của Chí Đông Vượng khiển Chí Đông Phương lạnh toát sống lưng.
Đúng vậy.
Cho dù thế nào đi nữa, nhà họ Chí trong mắt Chiến Thần Côn Luân vẫn luôn bị xem nhẹ.
Người ta không muốn đến thì sẽ không đến.
Ông có thể làm gì được chứ? Thời khắc mấu chốt, Chí Đông Phương nhìn về phía con trai mình: “Hồng Doãn, con có thể liên lạc với Chiến Thần Côn Luân không? Mau hỏi xem anh ta đang ở đâu?”
“Hả? Cái này…”
Chí Hồng Doãn vẻ mặt xấu hổ..