“Đừng nghe những lời vô nghĩa, nó là Diệp Quân Lâm, con trai của chị gái con Chí Oánh!”
Chí Đông Phương nhắc nhỏ.
Nghe vậy, Chí Tiêm Long thở dài nhẹ nhỡm một hơi.
Anh ta nhìn chăm chằm vào Diệp Quân Lâm tức giận nói: “Tôi là người của lữ đoàn Khải Hoàng còn phải biết anh sao? Anh nghĩ anh là ai?”
Diệp Quân Lâm cười đầy ẩn ý: “Nếu anh thực sự là người của lữ đoàn, chắc chắn không thể không biết tôi!”
“Cha, người này quá vô? Không đem trưởng bối để vào mắt!
Chí Tiếu Long hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
“Không cần để ý đến hắn!
“Nào, lại thăm hỏi ông tổ trước đã!”
Chí Tiềm Long theo cha đến trước mặt Chí Khang Dũng.
“Ra mắt ông tổi”
Chí Khang Dũng đứng lên, hưng phấn nhìn anh ta: “Nhà họ Chí ta quả là sinh ra rồng ra phượng!”
“Nhà cao cửa rộng thì sao? Dân giàu nước mạnh thì thế nào? Không ai trong số họ có thể so sánh với cháu “Cháu là cánh tay đắc lực của Chiến Thần Côn Luân, là thiếu tướng lữ đoàn Khải Hoàng.
Ông tổ rất tự hào về cháu!”
Họ Chí ở Hoa Hải đều mừng rỡ vô cùng.
Ở trước mặt các gia tộc họ Chí, được ông tổ tán dương công nhận.
Đó là vinh quang tột đỉnh mà các gia tộc khác phải ghen tị.
Quả nhiên Chí Đông Vượng và những người khác đều thay đổi sắc mặt.
“Nào, nhường ghế để Tiềm Long ngồi!”
Chí Khang Dũng nói lớn.
Mọi người đều biết, ngoại trừ những người đứng đầu các gia tộc lớn, không ai có thể ngồi trên ghế đấy.
Vậy mà giờ ông tổ lại cho Chí Tiềm Long ngồi.
Điều này có nghĩa ông coi trọng anh ta Chí Đông Phương bố trí hai cái ghế, một cái cho Chí Tiềm Long ngồi, một cái ghế hiển nhiên là dành cho người có vị trí nặng nhất.
Chính là Chiến thần Văn Lanh!
Khi Diệp Quân Lâm nhìn thấy chiếc ghế trống đó, anh m cười nói: “Mọi người thật thức thời, lại để trống cho tôi một cái ghế!”
Nói xong liền tỏ vẻ muốn ngồi lên đó.
“Diệp Quân Lâm, mày định làm gì?
Chí Khiếu Côn ngay lập tức ngăn anh lại.
“Đây là chỗ chuẩn bị cho tôi, đương nhiên tôi phải ngồi vào Diệp Quân Lâm thản nhiên nói nói.
“Đầu óc của mày bị bệnh sao? Mày xem nhiều trưởng bối như vậy đếu phải đứng trên sân, mày cho rằng mình có tư cách gì mà ngồi vào?”
Chí Khiếu Côn tức giận nói.
“Cháu trai của Chí Đông Phương có bệnh à? Hay là coi trời bằng vung? Hắn sao có đủ tư cách để ngồi vào ghế này?”
“Đúng! Mấy lần vô lễ như vậy trước mặt ông tổ, Chí Đông Phương là có ý gì đây? Cố ý sao?”
Khi mọi người khiển trách Diệp Quân Lâm cũng không quên nói với sang Chí Đông Phương..