Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1056: 1056: Chương 1057






Chí Khang Dũng ngồi ở ghế giữa, chỗng gây nói: “Hà? Không tệ! Con cháu nhà họ Chí đều là rông là phượng! Đất nước so với dòng họ Chí chúng ta có lẽ cũng không mạnh hơn bao nhiêu!”
“Đặc biệt là hai người Đông Phương và Đông Vượng, mười năm qua đã thăng chức được rất nhiều, theo tiêu chuẩn là đã trở thành vào được hoàng tộc! Ngoài ra còn có tám vị đại gia chủ khác được cũng sắp thành hoàng tộc! Ta rất hài lòng!
“Cảm tạ ông tổ đã có lời khen ngợi, kính chúc ông tổ phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!
Cũng cầu chúc nhà họ Chí ta trường thọ, trường tôn ngàn năm Chí Đông Phương và Chí Đông Vượng lập tức đứng lên nói.

Người bên đưới cũng cùng nhau hô vang: “Kính chúc ông tổ phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn! Cũng cầu chúc cho nhà họ Chí trường thọ, trường tôn ngàn năm!”
Chí Khang Dũng cười nói: “Tiếp theo, mọi người hãy nói một chút về những thành tựu đạt được trong mười năm qual”
Chí Đông Phương và Chí Đông Vượng lập tức kể ra một loạt những chiến công, trực tiếp đè ép tất cả mọi người đang có mặt.

Khiến cho ông tổ khen ngợi không thôi.

Chí Đông Vượng vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Ông tố, tuy có nhiều chiến công nhưng cháu có chút tiếc nuõi cho dòng họ ta ở Nam Giang! Tuy lĩnh vực kinh doanh đã đạt đến đỉnh cao, nhưng Con trai thứ hai của con lại không có tài, chỉ là một chức vụ trưởng huyện mà thôi, thực sự là cầm không đáng tay! Chí Nguyên thì mới chỉ là một thiếu tá, còn lâu mới để được vào mắt!
Nhưng vừa hay anh em của con Chí Đông Hưng là phó lãnh đạo ở Nam Giang, năm sau mới trở thành người đứng đầu tỉnh ấy”

“Hít hà”
Vừa dứt lời, mọi người đã phải hít sâu một hơi.

Dòng họ Chí ở Nam Giang thực sự kinh thiên động địa.

Nhân tài trong ba lĩnh vực kinh doanh, quân sự và chính trị đều dồi dào.

Nói như vậy, nhưng tuần trước Chí Đông Vượng và Chí Đông Phương đã ganh đua so sánh với nhau.

Bởi lẽ ông ta hiểu rằng về mặt kinh doanh hai bên có thể tương đồng.

Nhưng về quân sự và chính trị, học ở Nam Giang hoàn toàn có thể đè bẹp dòng họ ở Hoa Hải.


“Tốt lắm! Thật xứng đáng là con cháu nhà họ Chí chúng ta! Làm rất tốt! Con đã làm ta không phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!
Chí Khang Dũng vỗ tay.

Sau đó, ánh mắt ông nhìn về phía Chí Đông Phương.

Ý nghĩa rất đơn giản, ông muốn Chí Đông Phương trình bày.

Chí Đông Phương liếc nhìn Chí Đông Vượng nói: “Dòng họ cháu ở Hoa Hải kém hơn Nam Giang, cũng không có nhiều nhân tài! Người duy nhất đáng nói là lão thất Chí Tiềm Long”
Chí Đông Vượng lập tức nói: “Ồ, tôi nghe nói Chí Tiêm Long là một tên hoang đàng, chơi bời lêu lổng suốt ngày, ông không chịu nổi nên đã đưa đi doanh trại huấn luyện.

Bây giờ thế nào rôi?”
“Tiềm Long trước kia quả thật tính khí không tốt, chỉ biết ăn chơi hoang đàng! Nhưng ai biết đứa nhỏ này sau khi vào đoanh trại huấn luyện liên thay đổi!
“Bây giò nó đang phục vụ trong đội quân của chiến thân Côn Luân- lữ đoàn sắt Khải Hoàng, cấp bậc thiếu tướng! Chí Tiêm Long không chỉ đã là một vị tưrớng mạnh, mà còn là cánh tay phải đắc lực của Chiến thần Côn Luân!”
Chí Đông Phương hùng hồn nói.

“Cái gì? Cấp bậc thiếu tướng của Lữ đoàn sắt Khải Hoàng?”
Chí Đông Vượng tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài..