Ở một bên khác.
Diệp Quân Lâm cùng Chí Nam Yên đã nói rất nhiều: “Nam Yên đưa anh đi dạo chút đi! Ở đây ngộp ngạt quá!”
Diệp Quân Lâm sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa anh sẽ thực sự muốn giết người.
Giết chết một người không tốt.
“Anh Lâm Lâm, vừa lúc mấy người bạn của em tổ chức tiệc, chúng ta cùng nhau đến đi!”
“Được, vậy cùng nhau đi!”
Ngay sau đó, cả hai đến một câu lạc bộ cao cấp sang trọng.
Có một vài người nước ngoài chơi nhạc jazz trong đó, ngược lại có chút tư tưởng của tiểu tư sản.
“Nam Yên, nhìn đây này!”
Lúc này có người hét lên.
Ở một bàn cách đó không xa, có một vài người trẻ tuổi, ba nam hai nữ, tất cả đều ăn mặc đẹp và khí chất.
Họ đều là con của những gia đình giàu có.
Chí Nam Yên cùng Diệp Quân Lâm bước tới.
“Nam Yên, sao cậu lại có thời gian qua đây?
Mình còn cho rằng cậu sẽ không đến kịp vì phải chuẩn bị cho bữa tiệc thường niên?”
Cô gái Trương Vĩ tò mò hỏi.
Cùng lúc đó, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh ấy là ai vậy?”
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh trai mình-Diệp Quân Lâm!”
Lúc này, một chàng trai chợt cười nói: “Chẳng lẽ là đứa con hoang của nhà họ Chí mà mọi người đồn đại?”
Ngay khi những lời này vừa dứt, bâu không khí bỗng chốc ngưng trệ.
Mọi người đều nhìn về phía chàng trai Trần Khải.
“các người nhìn tôi làm gì? Toàn bộ Hoa Hải đều đồn đại thế này! Đêu nói Diệp Quân Lâm là con hoang có mẹ nhưng không biết cha là ai! Là nỗi sỉ nhục của hoàng tộc nhà họ Chí!!!” Trần Khải thẳng thừng.
“Bùm!” Đầu Chí Nam Yên vang lên một tiếng.
Vốn cho rằng rời khỏi nhà họ Chí sẽ tốt hơn nhiều.
Ai ngò rằng lại đụng phải người kêu Anh Lâm Lâm là con hoang.
“Là cậu đã nói con hoang?”
Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói.
“Ừ, tôi đã nói, có chuyện gì?” Trần Khải biết chắc người nhà họ Chí đều không thích Diệp Quân Lâm, còn muốn đuổi anh đi.
Vì vậy cậu ta không sợ bị quy trách nhiệm gì cả.
Thậm chí cậu ta còn muốn dạy dỗ Diệp Quân Lâm, nhà họ Chí còn sẽ thưởng cho cậu ta.
“Nói lại một lân nữa!” Ánh mắt Diệp Quân Lâm hiện lên một chút sắc bén..