Hai người không bị súng nổ chết, cũng không bị lửa thiêu chết mà sống sờ sò đứng trước mặt anh †a.
“Why?”
Sát thủ 47 cau mày, vẻ mặt khó tin nhìn hai người.
Vừa rồi anh ta đã nhằm chuẩn chỗ phía núp phía sau hầm trú ẩn kia mà, sao hai người bọn ho lại có thể trốn được? Là một tên sát thủ đứng đầu vùng Bắc Âu, sátthủ 47 có bản lĩnh để tự tin rằng tốc độ của anh ta là tốc độ lớn nhất mà con người có thể đạt tới dưới hoàn cảnh không có sự trợ giúp của công nghệ, khoảng thời gian anh ta nhảy từ lầu 20 cộng thêm cả thời gian tiếp cận hầm trú ẩn tuyệt đối không dài, hai người Diệp Quân Lâm không thể nào thoát đi chỗ trốn phía sau hầm trú ẩn trong thời gian ngắn như thế được.
Như vậy sao bọn họ có thể còn sống? Bọn họ làm sao có thể làm được?
“Đáp án đơn giản là vì tôi mạnh hơn cậu, tốc độ của cậu là cực hạn của nhân loại vậy tốc độ của tôi đã đột phá nó, vượt khỏi phạm trù nhân loại Diệp Hạo Thiên thong dong đáp lời.
Kẻ yếu vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng cách mà kẻ mạnh làm được, luôn cho những gì chúng không làm được là “không thể nào”
Đây chính là chân sự thật!
Bởi vì Diệp Hạo Thiên tốc độ còn nhanh hơn anh ta nhiều, tốc độ phản ứng cũng không cùng một trục số.
“Chết đi!”
Đột nhiên đôi mắt của sát thủ 47 hiện lên sự lạnh lẽo, anh ta nhanh chóng rút một khẩu súng ngắn ra từ bên hông, lập tức nhắm chuẩn Diệp Quân Lâm và nổ súng.
Không hổ là sát thủ đứng đầu, vua trong giới sát thủ, tốc độ phản này dù đến những người được huấn luyện trong quân đội cũng không có mấy ai bì được.
47 nhanh!
Nhưng Diệp Quân Lâm còn nhanh hơn!
Anh thuận tay lấy con dao phẫu thuật trên người Cổ Phong rồi quăng mạnh ra ngoài.
“Phốc phốc!”
Cây đao phẫu thuật găm mạnh vào cổ tay của sát thủ 47, không sai một ly, khiến súng trong tay anh ta bị ảnh hưởng, viên đạn bắn bị lệch khỏi đường nhắm ban đầu.
Sát thủ 47 lập tức làm ra phản ứng khác, súng ngắn bên tay phải thất thủ, tay trái anh ta lập tức móc ra một khẩu tiểu liên.
Bắn súng bằng một tay!
Nhưng dù sát thủ 47 nhanh thế nào thì Diệp Quân Lâm vẫn luôn thắng anh ta một bậc, Diệp Quân Lâm đã sút thẳng vào hòn sỏi trên đất.
Viên sỏi rời khỏi mặt đất, xé gió mà bay xuyên thẳng qua tay trái của sát thủ 47.
Nhưng tốc độ của Diệp Quân Lâm nhanh hon sát thủ 47, vậy nên anh túm lấy cổ tay của sát thủ 47, dùng lực khống chế tay của sát thủ 47, đầu đao đảo ngược, cây đao của sát thủ lướt qua tự đâm thẳng đâm thẳng đến cổ chính mình.
“Xoet!”
Một tiếng cắt lạnh da, tiếp sau đó máu tươi phún ra từ vết thương.
Người người ra sau tránh vết máu bản lên người, vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn cứ thong dong như thường mà xoay người đi, như thể tất cả vừa diễn ra chỉ là việc nhỏ không đáng để tâm.
“Rầm!”
Phía sau anh, sát thủ 47 nôn một ngụm sausau ngã xuống đất.
Trước khi chết, trong đôi mắt anh ta hiện lênvẻ khó tin, hẳn anh ta không tin mình dễ dàng bikết liễu như vậy.Vẻ mặt Cổ Phong vui vẻ: “Tướng quân, tôi lạilần nữa có được vinh hạnh chứng kiến ngài ra tayfNgài còn kinh khủng hơn trước kia nhiều!”
Lúc này, Nam Phương và Tây Phương mớichậm chạp tới muộn.
Dù sao nơi này cách quân khu chính khá xa,bây giờ có thể xuất hiện đã chứng minh tốc độphản ứng cũng hành động của bọn họ đã rấtnhanh rồi.
Vừa nghe thấy tiếng cang lập tức chạy đến.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân Lâm không xảy ra việc gì thì bọn họ thở phào nhẹ nhỡm một hơi..