Công khai đe dọal Sở Bá Vương là Thổ hoàng đế ở đây.
Đây là địa bàn của ông ta.
Ông ta muốn làm gì thì làm, không ai dám làm gì cả.
Đúng như những gì ông ta nói, Phùng Ngọc Hân thậm chí không thể rời khỏi hòn đảo và chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.
“Tôi không cho các người nhiều thời gian để cân nhắc, tôi chỉ cho các người ba giây đồng hồ để trả lời!”
Sở Bá Vương cực kỳ mạnh mẽ.
“Tôi…
Phùng Ngọc Hân hoảng sợ và không biết phải làm gì.
“Không hổ là Thổ hoàng đế! Chính mình muốn làm cái gọi là quốc có quốc pháp, gia quy có gia quy sao?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân Lâm.
Sở Bá Vương cũng nhìn sang.
Ông ta thấy mọi người run lên vì sợ hãi.
Chỉ có người này là có khuôn mặt bình tĩnh và còn nở một nụ cười.
Anh ta không sợ hãi sao?
“Diệp Quân Lâm, cậu không sợ tôi sao?”
Sở Bá Vương hỏi.
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Chưa kể vài ngày trước, thanh kiếm samurai Nhật Bản đã được đặt trên cổ anh.
Trong quá khứ, ở trên chiến trường bị bao vây bởi 100.000 quân địch anh cũng không thèm chớp mắt.
Một người chỉ là vua tự xưng của một mảnh đất nhỏ bé liệu có làm anh sợ hãi?.
Truyện Linh Dị
Diệp Quân Lâm không trả lời mà tự mình châm thuốc.
“Phốc!”
Anh hít một hơi thật sâu, toàn bộ khói phả hết lên mặt Sở Bá Vương.
Sợ ngây người!
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Hình như lá gan của Diệp Quân Lâm quá lớn rồi?
Giờ phút nguy hiểm này mà anh còn khiêu khích Thổ hoàng đế sao?
Đây có phải là chán sống rồi không?
“Cậu!”
Ngay cả bản thân Sở Bá Vương cũng phải sửng sốt.
Người này dám phả khói vào người ông ta sao?
“Bạt”
Tức giận, ông ta giật điếu thuốc trên miệng Diệp Quân Lâm, ném xuống đất và dùng chân dập mạnh.
“Nhóc con, cậu đang tìm cái chết!”
Sở Bá Vương tức giận nói..