“Phong!”
Advertisement
Đường Tuấn đạp mạnh chân, khẽ quát một tiếng.
Chỉ trông thấy năm mũi tên gần như nhanh hơn cả đạn bắn tựa như đang bị một bàn tay vô hình bắt lấy, thân mũi tên rung vùn vụt nhưng không còn di chuyển về phía trước được nữa. Nguyên khí ngũ hành ẩn chứa trên thân mũi tên đã hoàn toàn mất sạch, lộ ra thân tên màu trắng bạc được chế tạo từ kim loại đặc biệt.
Advertisement
Tiếng lạch cạch vang lên.
Năm mũi tên rơi xuống mặt đất.
Ở phía xa xa, Xích Luân và Dương Tuấn trông thấy như thế thì đột nhiên biến sắc.
Bọn họ nghĩ rằng Đường Tuấn sẽ dùng tốc độ cực nhanh hay cơ thể mạnh mẽ để đối phó với năm mũi tên ấy, nhưng chẳng hề ngờ rằng Đường Tuấn lại dùng cách như thế.
Sau khi võ giả tiến vào Thần Hải, trong cơ thể sẽ mở một thiên địa nhỏ, có thể khống chế một ít nguyên khí toàn thân, hoặc thậm chí còn có thể áp chế kẻ địch. Nhưng nó chỉ giới hạn đối với võ giả dưới cảnh giới Thần Hải. Nếu như đối phương cũng là võ giả đã mở thiên địa thì khả năng áp chế vô cùng nhỏ bé, hầu như là chẳng đáng kể.
Nếu người bắn ra nắm mũi tên ấy là võ giả Tông Sư bình thường, Xích Luân và Dương Tuấn tự cho rằng mình cũng có thể làm được như vậy. Nhưng đối phương lại chính là Phi Vũ Tống Hữu Đức, là cao thủ trẻ tuổi thứ hai trong Nghịch Luân, gần bằng với cậu Long.
“Đây, đây là...” Xích Luân và Dương Tuấn nhìn nhau, âm thanh hơi run rẩy, bọn họ quản lý Huyết Sát, đã nhiều năm xưng bá ở nước ngoài, đã nhiều lần trải qua chém giết, hiểu biết sâu rộng, vì thế đã nhanh chóng nghĩ đến một khả năng. Mà khả năng ấy có thể khiến cho người khác kinh hãi, mà bọn họ cũng chẳng đủ can đảm để nói ra.
“Ồ. Có chút bản lĩnh đấy.” Âm thanh của Tống Hữu Đức vang lên hơi bất ngờ.
“Nếu cậu có thể hợp nhất năm mũi tên ấy lại, tôi sẽ có chút kiêng dè cậu, nhưng tiếc là năm mũi tên này của cậu chỉ mới ngó đến chủ ý của ngũ hành, chỉ có ý chứ chả có bản chất, yếu quá!” Đường Tuấn thản nhiên đánh giá, chậm rãi đi vào một nơi bên trong núi rừng.
Lý do anh không ra tay, đó là vì đang quan sát quỹ đạo hành động của Tống Hữu Đức, rốt cuộc thì lần này đã nhìn thấu được sự ảo diệu trong thân pháp của cậu ta, tinh thần lực được tập trung vào người đối phương.
Cách đó hai kilomet, Tống Hữu Đức từ trong núi rừng đi ra. Bước chân của cậu ta vô cùng nhẹ, tựa như đến cả không khí cũng chẳng hề bị tác động, khi xuất hiện càng giống như hiện ra từ hư vô, hệt như ma quỷ.
Thoạt nhìn thì dáng vẻ của Tống Hữu Đức chỉ mới hơn ba mươi tuổi, hai gò má nhô lên, ánh mưa sắc bén như chim ưng khiến người khác chẳng dám đối diện. Lúc này “Thần tiễn” Phi Vũ đang nhíu mày, nhủ thầm: “Thế mà lại có thể nhìn thấu thân pháp của mình, tập trung tinh thần lực lên người mình, thật là có chút tài năng đấy, bàn về tu vi của tinh thần lực, e rằng chẳng thua cậu Long là bao.”
Trên khuôn mặt cậu ta bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nói: “Nếu là lúc trước, tôi chỉ có thể lùi về xa. Nhưng tiếc thật, anh tới chả đúng lúc gì cả, tên này của tôi vừa mới luyện xong, thôi thì lấy anh để tế nó vậy!”
Nói xong, cậu ta giơ cây cung tên chẳng biết được chế tạo từ loại gỗ gì ấy lên, chân khí mạnh mẽ tuôn trào. Một mũi tên từ chân khí dần dần được hình thành, dây cung nhanh chóng bị kéo căng như trăng tròn. Khí áp trên thân mũi tên đã bị rút sạch, vô cùng thuần tuý. Thế nhưng, thứ khiến người ta cảm thấy kinh hãi chính là, phía trên mũi tên mơ hồ hiện ra một cái đầu lâu khô, trong hai con ngươi của đầu lâu khô hắt ra ánh sáng âm u, ánh sáng ấy tuy yếu ớt, nhưng lại giống như có thể nhìn thấu được hư không.
Với tu vi Thần Hải của Tống Hữu Đức, hiện tại chỉ có thể gắng gượng ngưng tụ được một tên. Sau khi tên đã hình thành, sắc mặt của Tống Hữu Đức bỗng trở nên trắng bệch, hơi thở yếu đi khá nhiều.