*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta nhớ đến bóng dáng mạnh mẽ đã đánh bại Tạ Nam đó, ý thức bắt đầu mờ nhạt, lẩm bẩm nói: “Nếu cháu có được sức mạnh tựa như anh ta, thì nhà họ Từ này sao có thể rước lấy nỗi nhục như ngày hôm nay.”
Từ Vũ và Từ Đông đồng loạt ngẩn người, im lặng không nói năng gì, trong phút chốc cũng chẳng biết nên nói gì.
Advertisement
“Ông chủ, cô Cơ của phái Thần Châm và Thiên nhân Đường đang ở ngoài cửa, nói rằng có việc muốn gặp.” Tiếng bước chân vang lên, đệ tử nhà họ Từ đang đứng bên ngoài nói.
Advertisement
“Hừ.” Từ Vũ khó chịu ra mặt, trầm giọng nói: “Gặp gì mà gặp. Lẽ nào cậu ta còn muốn mượn cớ ra oai với nhà họ Từ ta sao?”
Đệ tử nhà họ Từ ở ngoài cửa nhanh chóng nói: “Ông chủ, Thiên nhân Đường bảo là cậu ta có thể cứu cậu chủ.”
“Cái gì!” Cửa lớn bị đẩy phát ra tiếng, Từ Vũ trở nên thất thố.
Gã đệ tử nhà họ Từ đang định lên tiếng, bỗng ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Cơ Thục Quyên: “Thiên nhân Đường không chỉ có mỗi võ công kinh người, mà tu vi ở phương diện y thuật lúc này cũng thuộc hàng đứng đầu.”
Đương lúc nói chuyện, hai người Cơ Thục Quyên và Đường Tuấn cùng sóng vai nhau bước vào phòng.
Từ Vũ nhíu chặt mày, đương nhiên không hề tin.
Dù là võ đạo hay y đạo, muốn đạt đến cảnh giới cực cao cũng cần phải hao tốn rất nhiều tinh lực. Trong giới võ đạo này, Đường Tuấn có thể đạt được thành tựu bây giờ đã là vô cùng hiếm có, cho dù gã có tu thêm y đạo thì có bao nhiêu đáng gờm chứ? Lẽ nào còn lợi hại hơn cả Dược Vương Cốc và Cơ Thục Quyên sao?
“Thiên nhân Đường, hiện tại ông đây không có tâm trạng chơi đùa với cậu, cậu đi đi.” Từ Vũ phất tay áo, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Trước sự an nguy của cháu trai, việc đắc tội với thiên nhân thì có là gì nào?
“Cụ Từ, sao lại không để tôi được nói hết thế?” Cơ Thục Quyên điềm nhiên nói.
Từ Vũ càng nhíu chặt mày, nhưng ngẫm lại, Cơ Thục Quyên là truyền nhân của phái Thần Châm, nói không chừng thật sự có cách chữa trị cho Từ Nhật, thế là vẫn kìm nén cảm xúc, hỏi: “Cô còn có gì muốn nói? Nói mau đi.”
Cơ Thục Quyên hé miệng cười, đáp: “Thiên nhân Đường từng đến Dược Y Cốc so tài với những tông sư y đạo trong đó.”
‘Vậy thì đã sao? Tông sư y đạo trong Dược Y Cốc không có trăm thì cũng có hàng chục người, so tài với mấy tông sư y đạo đó thì có thể nói lên điều gì chứ?’ Từ Vũ thầm nhủ trong lòng, trên mặt lộ vẻ không vui. Đang chuẩn bị lên tiếng cắt ngang lời của Cơ Thục Quyên thì đã hoàn toàn bị mấy câu tiếp theo làm cho Từ Vũ sững người.
“Thiên nhân Đường đã dùng kỹ thuật châm cứu thần kỳ của mình đánh bại tông sư trong Dược Y Cốc.”
“Dược vương Tôn Vân Hoa cũng bị đánh bại, đã chủ động thừa nhận y thuật của mình không bằng Thiên nhân Đường.”
“Sao có thể?” Lúc này, trong đầu của Từ Đông và Từ Vũ đồng loạt nổ vang một tiếng, như thể đã nghe được một chuyện không thể tưởng nổi.
Địa vị của Dược Y Cốc và phái Thần Châm trong giới võ đạo vô cùng đặc biệt, vững vàng với y thuật quỷ thần khó lường, giao du rộng rãi, dường như các tông phái và thế gia lúc bấy giờ đều có mối quan hệ chặt chẽ với bọn họ. Nghe nói y thuật của hai nhà này đều đã truyền thừa qua nghìn năm, xét về thành tựu y đạo, ngay cả nhiều thế gia và tông phái ở ẩn cũng không dám chắc thắng được hai nhà này.