*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở Phạm Nam Thiên hơi chậm lại, không vận chuyển được chân khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Trương Nghiêm cách mình càng ngày càng gần. Với trạng thái bây giờ của ông, nếu bị một quyền này đánh trúng, chết là cái chắc, không có một tí đường sống nào!
Advertisement
Nụ cười rét lạnh của Tạ Nam càng thêm đậm.
Advertisement
"Ha ha. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Phạm Nam Thiên làm sao mà là đối thủ của Tuyết Hồng Thảo Đường được chứ. Cho dù chỉ là một người hầu thì sức chiến đấu của tên kia vẫn rất khiếp người. Đáng tiếc cho Phạm Nam Thiên, nếu cho ông ta thêm hai mươi năm nữa, nói không chừng có thể thật sự đánh bại được Trương Nghiêm. Đáng tiếc, đã chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi."
Vũ Quân thầm nghĩ, cảm thấy may mà lúc nãy mình đã lùi một bước.
Trên mặt Từ Vũ lộ ra vẻ đau buồn.
"Hừ!" Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.
Một thân ảnh hiện lên, đám người còn chưa thấy rõ bộ mặt thật của chủ nhân bóng dáng ấy, Trương Nghiêm đã bay ra ngoài giống như một con diều đứt dây. Gã khựng lại trên không trung, không ngừng hộc máu. Toàn thân, chỗ nào cũng vang lên tiếng rắc rắc không ngừng, tựa như tiếng pháo, khiến sắc mặt người ta phải thay đổi. Đó là âm thanh xương cốt toàn thân Trương Nghiêm đang rạn nứt.
Một lát sau, Trương Nghiêm ngã trên mặt đất như một bãi bùn nhão, máu tươi từ dưới cơ thể gã tràn ra, nhuộm đỏ cả nền đá, trong mắt vẫn chưa rút đi sự kinh ngạc.
Chật vật đứng dậy, lúc này Trương Nghiêm mới nhìn thấy ở phía trước Phạm Nam Thiên có một người thanh niên trẻ đang đứng. Nhìn qua thì người này còn trẻ hơn nhiều so với thiếu gia. Nếu không phải anh ta vẫn duy trì động tác ra quyền, Trương Nghiêm hoàn toàn không dám tưởng tượng, đối phương chính là người vừa nãy chỉ ra một đòn đã khiến mình bị thương nặng.
"Thứ vô dụng rác rưởi." Tạ Nam lạnh lùng mắng Trương Nghiêm một câu, sau đó nhìn Đường Tuấn, cười khẩy nói:
"Tao còn tưởng rằng mày sẽ không ra tay chứ."
Ra tay ngăn cản một quyền của Trương Nghiêm chính là Đường Tuấn. Cũng chỉ có thân thể tu đạo đạt đến mức thể chất siêu mạnh như anh mới có thể đón đỡ được một quyền kìa, thậm chí còn mượn lực đánh lực, phản kích ngược lại. Trương Nghiêm bị đánh bại cũng không oan, chính là dạng cao thủ Thần Hải hàng đầu như Trần Tùng n, e là cũng không dám đón đỡ một quyền lúc nãy của Trương Nghiêm.
"Mày muốn ép tao phải ra tay à?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày.
Tạ Nam cười nhạt một tiếng, về phần Trương Nghiêm đang bị trọng thương, càng là kiểu nhìn cũng không dám nhìn lại. Tạ Nam vẫn ra vẻ nắm giữ được mọi việc trong lòng bàn tay, cười nói: