Chiến Thần Thánh Y

Chương 970




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bản thân Từ Vũ là võ giả Thần Cảnh, tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ, lại nổi tiếng với việc kết giao rộng rãi, nếu không cũng không có cách nào tổ chức được đại hội võ thuật. Nhưng vào giờ phút này, lão lại có cảm giác một thân một mình cô độc, ngay cả Vũ Quân đã kết bạn với lão mấy chục năm cũng đã rút lui, còn ai có thể đứng ra vì nhà họ Từ nữa, còn ai dám chứ?   

Đó dù sao cũng là Tuyết Hồng Thảo Đường, gia tộc lớn động một tí giết người diệt tộc!  

Advertisement

Khóe miệng Tạ Nam nhếch lên một nụ cười đắc ý, sự ngông cuồng thách thức thể hiện giữa hai đầu lông mày càng đạt tới cực hạn, giống như một vị quân vương nắm trong tay quyền cho sống hoặc giết chết.  

Advertisement

"Mảnh đất linh khí ô nhiễm này đúng là đời sau không bằng đời trước. Xem ra là tôi đánh giá bọn họ cao quá rồi, những người này căn bản là không đáng tự lập tổ địa."   

Trong lòng Tạ Nam thất vọng, âm thầm lắc đầu, có hơi mất hứng thú.  

Lúc trước, Đường Tuấn vẫn luôn quan sát, muốn nhìn thử cái gọi là gia tộc ẩn cư có phải là kiêu ngạo kinh người không ai bì nổi như Cơ Thục Quyên nói hay không, cho nên anh mới luôn giữ im lặng. Thái độ Tạ Nam biểu hiện ra ngoài, vừa vặn chứng minh cho cách nói kia.  

Anh từng ở đạo quán bên ngoài núi Yên Tử nói với Tạ Phù Diệu, ai cũng có thể tu luyện. Mà Tạ Nam lại đặt bản thân ở vị trí ăn trên ngồi trước, nhìn chúng sinh như sâu kiến. Việc này khiến anh rất căm phẫn, đến mức nảy sinh sát ý!  

Giờ phút này, anh muốn giết người!  

Nhưng có người lại nhanh hơn anh.  

Cạch!  

Phạm Nam Thiên tay cầm Xuân thần đao, hiên ngang đứng đó, giống như lạch trời ngăn cách Tạ Nam cùng nhà họ Từ.  

"Phạm tiền bối." Từ Nhật suy yếu trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng đang đứng trước mắt, lẩm bẩm nói.  

Sắc mặt Từ Vũ hơi thay đổi, thấp giọng nói:  

"Phạm Nam Thiên, ông cùng nhà họ Từ không có quan hệ qua lại gì, không cần phải như vậy."  

Mặt mo của Vũ Quân có hơi nóng lên. Phạm Nam Thiên cùng nhà họ Từ không hề có tí qua lại nào, lúc này lại đồng ý đứng ra, mà ông ta cùng Từ Vũ có vài chục năm giao tình, lại rút lui. Chuyện này khiến sắc mặt ông ta có chút khó coi.  

"Trong số những gia tộc ẩn cư và tông môn, Tuyết Hồng Thảo Đường mặc dù không được tính là đứng đầu, nhưng cũng không phải là sự tồn tại mà người bình thường có thể ngăn cản. Phạm Nam Thiên, ông quá lỗ mã ng rồi, cho dù ông là tông sư hàng đầu, tiềm lực kinh người, nhưng cũng không thể ngăn cản được kẻ địch lớn như vậy. Không phải tôi không muốn, mà là tôi bất lực."   

Vũ Quân nghĩ thầm trong lòng, định vịn vào đó mà tự an ủi bản thân.  

Dáng đứng thẳng tắp hiên ngang, ánh mắt Phạm Nam sáng rực, bên trong con ngươi ánh đao ẩn hiện, đao ý kinh trời giống như mãnh thú từ từ thức tỉnh.  

"Xin chỉ giáo."