Chiến Thần Thánh Y

Chương 97




Đường Tuấn gật đầu, hứng thú nhìn thầy Quách.  

“Tốt! Dám thừa nhận là tốt!”  

Advertisement

Thầy Quách trừng mắt, nghiêm túc nói: “Bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, hoặc là lập tức quỳ xuống xin lỗi Diệp Thanh Phương, hoặc là tôi đánh gãy hai chân của cậu, bắt cậu phải bò trên đất xin lỗi Diệp Thanh Phương. Hai cái, tự chọn lấy một cái, tôi không ép cậu!”  

Thầy Quách thấy Đường Tuần chỉ vừa mới tập nội công, người bình thường khó mà thắng được, nhưng đối với thầy Quách chỉ là con muỗi mà thôi. Võ công và nội lực của anh ta rất thâm hậu, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Cảnh giới Chân Khí! Nếu như không phải anh ta lần này luyện công xảy ra chút vấn đề, mà nhà họ Tề lại có thuốc tốt có thể chữa trị nội thương của anh ta, thì anh ta sẽ không cùng thuyền với Tề Hưng đâu!  

Đường Tuấn cười ha ha, rồi nói: “Anh là ai?”  

Người này đúng thật là rất buồn cười, bắt Đường Tuấn tự mình quỳ xuống xin lỗi Diệp Thanh Phương, nếu không sẽ đánh gãy hai chân của anh.  

Thầy Quách có chút đắc ý nói: “Ha ha! Vốn dĩ cậu không xứng để biết tên của tôi, nhưng nếu cậu đã hỏi rồi, vậy thì tôi cũng thương tình mà nói cho cậu biết vậy! Tôi họ Quách, tên chỉ có hai chữ Thịnh Minh!”  

“Quách Thịnh Minh?”  

Thiệu Nhất Nguyên thấy vậy, kêu lên: “Anh chính là phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh!”  

“Không sai, chính là tôi!”  

Thầy Quách chắp hai tay ra sau lưng, dáng đứng hiên ngang, nhìn rất có phong thái của một giáo sư đạo mạo.  

Hai sư muội đứng bên cạnh Thiệu Nhất Nguyên kéo góc áo của anh ta, hỏi nhỏ: “Sư huynh, Quách Thịnh Minh rất nổi tiếng sao?”  

Sắc mặt của Thiệu Nhất Nguyên có chút thay đổi, nói: “Thầy Quách là một cao thủ Bát Cực Quyền thời nay, nội lực đã đạt đến cảnh giới Đại Thanh. Thầy của chúng ta từng nói, thầy Quách là cao thủ Bát Cực Quyền giỏi nhất có hy vọng đột phá Cảnh giới Chân Khí trước năm mươi tuổi trong số những người đồng trang lứa, được mọi người gọi là Phong Lôi Bát Cực ở phía nam tỉnh Phú Yên!”  

“Phong Lôi Bát Cực!”  

Lúc này sư muội của Thiệu Nhất Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt, hình như đã nhớ ra biệt danh Phong Lôi Bát Cực.  

“Tốt! Không hổ danh là học trò của Văn Sơn, lại còn biết tôi nữa!”   

Thầy Quách càng thêm đắc ý, ánh mắt đầy kiêu ngạo.  

Anh ta dùng giọng điệu ăn trên ngồi trước nói với Đường Tuấn: “Bây giờ cậu đã biết tôi là ai chưa?”  

Đường Tuấn lại cười một cách hờ hững, sau đó anh lắc đầu thản nhiên nói: “Quách Thịnh Minh? Phong Lôi Bát Cực? Xin lỗi nhé, chưa từng nghe qua.”