*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Một khi đạt tới Thần Hải, võ giả có thể mượn thiên địa chi lực để sử dụng, cơ thể gần như hòa vào đất trời. Trước kia, nguyên khí trời đất rất mỏng manh, giống như một ao cá có thể khô cạn bất cứ lúc nào. Cho dù là võ giả Thần Hải cảnh cũng không muốn tùy ý đánh nhau. Để tránh bị đoạn tuyệt truyền thừa, từ rất lâu trước đó, các tông môn, thế gia chân chính không hẹn mà cùng bắt đầu ở ẩn, chỉ để lại hai ba người thay bọn họ quản lý và liên hệ với bên ngoài. Còn tộc nhân nòng cốt chân chính thì đời đời kiếp kiếp ở lại nơi đất tổ, kéo dài truyền thừa. Đất tổ này có thể là đất linh trong đất trời hoặc là đất lành được vô số tiền bối hao phí tâm huyết và tinh lực dựng nên. Ở đất tổ, nguyên khí trời đất sẽ dày hơn nhiều so với bên ngoài."
Advertisement
Đường Tuấn hơi nghiêng đầu, nhìn Cơ Thục Quyên, nói: "Vào mấy nghìn năm trước, phái Thần Châm và Dược Y Cốc các cô cũng thế à?"
Advertisement
Anh từng nhìn thấy hồ nước nguyên khí trong Dược Y Cốc. Một hồ nước nguyên khí có thể bảo đảm Thần Hải đời đời không hết, tiếc là thế hệ này của Dược Y Cốc quá kém cỏi.
Cơ Thục Quyên cười khổ, gật đầu đáp: "Xem là như thế đi. Tiếc rằng nghìn năm trước phái Thần Châm và Dược Y Cốc của tôi bị thiệt hại lớn, bị mất rất nhiều truyền thừa, đã không thể sánh bằng các thế gia tông môn chân chính đó nữa."
Cô ta nhìn Đường Tuấn, giọng trở nên nghiêm trọng: "Có vài thế gia tông môn còn có truyền thừa lâu dài hơn Dược Y Cốc và phái Thần Châm, thực lực mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải những tông môn thế gia này rụt đầu không ra ngoài thì năm đó sao có thể để mặc cho một mình Vu Môn tắm máu toàn bộ giới võ đạo như thế. Ba trăm năm trước, vào thời kì mà giới võ đạo phát triển hưng thịnh nhất, bọn chúng còn chẳng dám xuất hiện ấy chứ."
"Ý của cô là có khả năng những tông môn thế gia đã co đầu rụt cổ suốt mấy nghìn năm qua sẽ tham gia đại hội võ thuật ư?" Đường Tuấn hỏi.
Cơ Thục Quyên gật đầu, nói: "Không phải có khả năng, mà chắc chắn là vậy. Tạ Nam là truyền nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường đã nhập thế, mấy ngày nữa sẽ đến Hà Nam. Nếu anh ở lại, một trăm phần trăm anh ta sẽ lấy anh ra để ra oai. Đạo lý tên bắn chim đầu đàn ấy mà, chắc anh hiểu chứ."
"Tuyết Hồng Thảo Đường? Mạnh lắm à?" Đường Tuấn nhíu mày, rõ ràng rất bỡ ngỡ về cái tên này.
"Rất mạnh. Đệ tử nhiều thế hệ của họ đều song tu y học và võ thuật, truyền thừa lâu dài hơn Thần Châm môn và Dược Y Cốc. Hơn nữa, truyền thừa của bọn họ còn nguyên vẹn, không bị mất đi." Anh có thể nghe ra sự e dè từ giọng Cơ Thục Quyên: "Tương truyền, truyền nhân mỗi thế hệ của họ đều phải đạt tới Thần Hải cảnh mới được ra ngoài thế giới. Trong sách phái Thần Châm của tôi có ghi lại: vào ba trăm năm trước, một tộc nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường rời khỏi đất tổ để làm việc. Lúc đó có một đệ tử của thế gia bất cẩn xung đột với anh ta. Vậy mà anh ta lại lấy tu vi mới bước vào Thần Hải giết sạch cả nhà thế gia võ đạo đó, hơn nữa còn gi3t chết một lão tổ đã đến Thần Hải cảnh trung kỳ!"
Cơ Thục Quyên nhăn mặt, nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng, nói tiếp: "Trong mắt bọn họ, thế gia võ đạo và tông môn chẳng khác gì con kiến. Giờ sắp có biến cố lớn, truyền nhân Tuyết Hồng Thảo Đường sẽ chu du thế giới, đó chính là điềm báo bọn họ sắp nhập thế."
Cô ta nhìn Đường Tuấn, nói: "Có lẽ anh có thể áp đảo hai nhà họ Từ và nhà họ Vũ, thậm chí dẫm nát cửa Chùa Bái Đính. Nhưng trước mặt bọn họ, anh hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, bất cứ một người nào trong gia tộc họ cũng có thể đánh bại anh. Anh rất mạnh, nhưng nội tình và vốn tích lũy của anh còn chưa đủ, chí ít cần thêm ba mươi năm tích lũy nữa mới có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Anh mau rời đi đi."
Đường Tuấn cười nhạo, nói: "Rời đi? Làm rùa đen rụt đầu giống bọn họ ấy hả?"