*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả người Thanh Liên run rẩy, làn sương mù màu xanh bao quanh cơ thể lập tức rút về trong người. Thanh Liên bị nguyên khí chảy ngược trở về khiến cho sắc mặt trắng bệch như giấy Tuyên Thành.
Advertisement
"Dừng tay lại!"
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi lúc ba người Từ Vũ kịp phản ứng lại thì đã muộn rồi.
Advertisement
Lúc này tu vi Thần Hải cảnh trung kỳ của lão đã phát huy tác dụng, thân hình lão chớp động, thoáng cái đã đến bên cạnh Từ Nhật, xuất ra một quyền chặn Nguyên Khí Thủ Ấn.
Rõ ràng Vũ Quân cũng là Thần Hải cảnh trung kỳ! Ông ta hừ lạnh, khuôn mặt già nua nhăn nheo chợt phát lạnh, một luồng kình khí lạnh lẽo thấu xương bắn về phía Đường Tuấn. Đường Tuấn cong ngón tay bắn ra, đánh tan kình khí của Vũ Quân. Sau đó anh chỉ khoanh tay đứng đấy không ra tay nữa.
Trên khuôn mặt nho nhã của Từ Nhật giờ đây toàn là nhục nhã và oán giận. Anh ta chính là con trai trưởng của nhà họ Từ ở Hà Nam, đã thề trước từ đường rằng sẽ trở thành thiên tài trong giới võ đạo, người đưa nhà họ Từ phát triển rực rỡ. Nhưng giờ đây bị một chưởng của Đường Tuấn ép tới quỳ xuống đất, xấu mặt với tất cả mọi người. Trước giờ anh ta chưa từng bị nhục nhã đến như vậy.
Phụt
Từ Nhật bị tức giận đến ói ra một họng máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Tình trạng của Thanh Liên và Vũ Tuyết Hương thì đỡ hơn một chút, nhưng giờ đây trên hai gương mặt xinh đẹp kia tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi. Ba người hợp tác lại không đỡ nổi một chiêu của Đường Tuấn.
"Sao thực lực của Đường Tuấn lại tiến bộ nhanh đến vậy chứ!" Đôi mắt Thanh Liên lập loè. Một chưởng lúc nãy của Đường Tuấn mang đến áp lực lớn còn hơn lần cô ta đối mặt với cậu Long của Nghịch Luân vậy.
"Cậu Long luyện võ gần ba mươi năm, là thiên tài hiếm có trên đời, cho dù là những thủ trưởng ở Nghịch Luân cũng rất coi trọng. Còn từng nói, hai mươi năm sau cậu Long sẽ là người thống nhất giới võ đạo của nước Việt Nam. Nhưng Đường Tuấn chỉ trở lại chưa đến một năm, làm sao có thể vượt qua cậu Long được." Thanh Liên suy nghĩ miên man trong lòng.
"Đạo Thể, có phải cậu ra tay quá nặng rồi hay không." Từ Vũ giao Từ Nhật cho Từ Đông, tức giận nhìn Đường Tuấn. Chân khí vờn quanh người lão không ngừng sôi sục như một con sư tử nổi giận.
"Nói là chỉ đánh giao lưu mà thôi vậy mà cậu lại ra tay nặng như vậy, rốt cuộc cậu có ý đồ gì!" Vũ Quân cũng nhìn Đường Tuấn như kẻ thù.
Đường Tuấn cười lạnh, nói: "Đánh giao lưu ư? Nhưng lúc nãy ba người bọn họ nào có giống như đánh giao lưu. Nếu lúc nãy tôi đánh không lại thì bây giờ đã bị thương nặng rồi, lúc đó các ông có ai đứng ra nói đỡ cho tôi một câu không?"
Sắc mặt Từ Vũ và Vũ Quân đều rất khó coi.
Ban đầu bọn họ coi Đường Tuấn là vật để luyện tập, nếu ba người hợp tác lại đánh Đạo Thể bị thương thì mọi người đều sẽ chê cười Đạo Thể yếu chứ không ai trách con cháu nhà mình cả.
"Cho dù là vậy thì cậu cũng không nên ra tay nặng như vậy chứ. Ba trăm năm trước, Hàn Nhật Long hung ác tàn bạo khắp giới võ đạo. Bây giờ cậu cũng giống như vậy, xem ra Đạo Thể chỉ là một cơ thể xấu xa. Để lão già này dạy cho cậu biết cách làm người!" Từ Vũ hừ lạnh.
Nói xong, lão bay lên không trung, tập hợp nguyên khí trời đất tạo thành một cột khí.