"Chuyện này... Có phải họ Đường kia quên uống thuốc rồi hay không vậy?" Có người run rẩy nói.
"Ai mà biết được, có lẽ Đường Tuấn cho rằng mình là thiên hạ vô địch."
Advertisement
"A... Có ba cao thủ Thần Hải cảnh ở đây sao có thể để những kẻ không đâu làm bậy!" Có người khinh thường nói.
Advertisement
Trên quảng trường ồn ào vang lên những tiếng khinh thường và cười nhạo.
Từ Nhật cười nói: "Cậu có biết mình đang nói gì không đấy? Ba người chúng tôi hợp tác thì có thể đánh bại cả cao thủ Thần Hải cảnh chân chính đấy."
Vũ Tuyết Hương và Thanh Liên cũng cười lạnh.
Một thiên tài luyện võ cùng với hai người có thể chất đặc biệt, đội hình như vậy thậm chí còn có thể đối đầu với đa số các gia tộc võ đạo lớn ở nước Việt Nam đấy!
Đường Tuấn lười để ý đến bọn họ, không kiên nhẫn xua tay nói: "Muốn đánh thì đánh nhanh đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa. Tôi từng giết cao thủ Thần Hải cảnh rồi, ba Tông Sư thì có là gì chứ."
Từ Nhật tức giận: "Hừ! Trương Viễn Quốc mà là cao thủ Thần Hải cảnh gì chứ, nếu người đó còn sống thì em cũng có thể thắng được!"
Bọn họ cho rằng Đường Tuấn đang nói Trương Viễn Quốc và Đằng Vũ Vân.
"Đánh thì đánh! Tôi không tin ba người chúng tôi cùng ra tay mà không bắt được một Đạo Thể!" Trên người Thanh Liên phát ra ánh sáng màu xanh lá, giống như được một lá chắn màu xanh bao phủ ở giữa.
Ánh mắt Vũ Tuyết Hương chùng xuống, trên người phát ra âm thanh gợn nước mênh mông. Đôi tay cô ả vung lên, hai chiếc roi nước dài hai mét xuất hiện trong tay.
Từ Nhật nghiêm mặt lại, thân thể phát ra ánh sáng màu vàng kim, tay vừa nắm lại, dường như không khí cũng bị chấn động. Một luồng khí tức kiên cường lan ra từ người anh ta, giống như đang bước vào chiến trường, trước mắt đều là vô số đao kiếm ngựa chiến.
"Đây là môn võ đạo Chiến Thần Khí Quyết do tổ tiên nhà họ Từ sáng tạo ra đây mà! Nghe nói năm đó tổ tiên nhà họ Từ chinh chiến trên chiến trường trăm trận không chết, không biết đã đi ngang qua ranh giới sống chết bao nhiêu lần mới có thể ngộ ra môn võ này, sau đó mới có nhà họ Từ!" Có người nhận ra môn võ Từ Nhật đang dùng nên vội hô lên.
"Thanh Liên và Vũ Tuyết Hương lại dùng chân khí gốc, đây là muốn dùng một chiêu đánh bại Đạo Thể ư."
"Cái giá của ngông cuồng rất đắt đấy. Nếu như Đạo Thể tiến vào Thần Hải cảnh thì mới miễn cưỡng có tư cách nói những lời như thế." Có người lắc đầu thở dài, thương hại nhìn Đường Tuấn.
"Giết!" Đôi mắt Từ Nhật hừng hực chiến ý, thoáng hiện ra màu đỏ thắm, giống như có hai ngọn lửa bùng cháy trong mắt anh ta. Anh ta chắp tay lại, một luồng sức mạnh như con voi khổng lồ ập về phía Đường Tuấn.
Lúc bình thường anh ta là một người nho nhã dịu dàng nhưng vừa ra tay thì giống như sát thần khát máu, thèm khát giết sạch kẻ thù trước mặt!
Thanh Liên và Vũ Tuyết Hương cũng cùng lúc ra tay.
Hai chiếc roi nước xé không khí quất vào mặt Đường Tuấn, đám dây leo không biết từ đâu bò ra linh hoạt như rắn quấn lấy Đường Tuấn.
"Ba người chúng tôi cùng nhau đánh hết sức nếu cậu có thể tiếp được mười chiêu đã là vinh dự lắm rồi!" Thanh Liên khẽ quát.