*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy vị trưởng lão của dân tộc Mèo đã bắt đầu phàn nàn với Trương Huy: "Trương Huy, cậu nghĩ chuyện này là sao. Chỉ còn một ngày nữa là đến đại hội võ thuật mà bọn họ vẫn chưa trở lại. Tên họ Đường khiến cho tình hình hỗn loạn như vậy rồi đưa cô chủ rời đi, chẳng lẽ muốn dân tộc Mèo thay cậu ta thu dọn sao?"
Advertisement
Ngày đó sau khi Đường Tuấn đánh bại Tân Kiên, anh đã rời khỏi khách sạn để hướng dẫn Hoa Tiểu Nam hoàn thành việc luyện tập Mặc Cổ Luyện Khí, đến giờ vẫn chưa trở về.
"Còn nói là hướng dẫn cô chủ luyện tập, vốn dĩ là nói dối. Cậu ta đạt cảnh giới gì mà dám hướng dẫn cho cô chủ. Tôi nghĩ có khi cậu ta dẫn cô chủ chạy trốn rồi." Có trưởng lão đoán già đoán non.
Advertisement
Ngày trước Đường Tuấn giết trưởng lão Tô Phượng, chỉ dùng sức mạnh của một mình mình ép dân tộc Mèo phải nghe theo, đương nhiên trong lòng bọn họ có nỗi căm hận khó mà xóa bỏ.
Trương Huy khẽ cau mày. Mấy hôm nay những tin đồn lan truyền ở bên ngoài ngày càng khó nghe, nói rằng Đường Tuấn là con rể dân tộc Mèo, dân tộc Mèo nên chịu trách nhiệm vì anh. Nếu không phải lúc trước Đường Tuấn tạo ra một phen chấn động thì có lẽ bây giờ Trương Huy đã lên tiếng tuyên bố phủi sạch quan hệ với Đường Tuấn.
"Bà Độc, nếu không phải do bà kết thân với tên họ Đường đó thì hôm nay dân tộc Mèo cũng không bị làm khó như vậy." Vị trưởng lão có vẻ mặt u ám liếc nhìn bà Độc, lạnh lùng nói.
Bà Độc cười khẩy nói: "Haha, lúc Đường Tuấn giết Tô Phượng sao các người không nói gì?"
Vị trưởng lão kia nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: "Bà Độc, sao bà dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu không phải nể tình bà là người thân cận của lão ma thì tôi đã đập chết bà vì câu nói này rồi!"
Tất cả những trưởng lão có mặt đều là những tông sư Chân Khí Cảnh, chỉ có bà Độc là võ giả nội kình đỉnh phong. Những người khác lập tức giễu cợt nhìn về phía bà ấy, dùng ánh mắt soi xét.
"Ầm ĩ gì thế?" Ngay lúc này, ở cửa có tiếng bước chân. Sau đó là tiếng quát trầm thấp.
Các vị trưởng lão nghe thấy vậy, ban đầu thấy hơi sửng sốt, sau đó mặt lại cố gắng nặn ra nụ cười méo mó, xoay người nói với người đang đi tới: "Anh Đường, cô chủ, hai người trở về rồi."
Đường Tuấn cau mày nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mấy ngày hôm nay anh đưa Hoa Tiểu Nam ra ngoài luyện tập khổ cực, không mang theo cái gì để liên lạc nên vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Trương Huy suy nghĩ một chút, sau đó kể cho Đường Tuấn nghe từng chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay.
"Hay cho Cổ Sáng!" Đường Tuấn nghe xong, giọng tràn đầy sát khí, uy nghiêm nói.
"Cô chủ, hay là chúng ta trở về dân tộc Mèo đi. Đại hội võ thuật lần này hình như hơi không bình thường, sợ là sẽ nhắm vào dân tộc Mèo chúng ta." Một vị trưởng lão nói với Hoa Tiểu Nam.
Tu vi của ông ta đã đạt tới Chân Khí Cảnh hậu kỳ, cũng không thua gì đại tông sư Tô Phượng!
"Nhiêu trưởng lão, tôi không muốn nghe những lời này nữa." Hoa Tiểu Nam ngắt lời vị trưởng lão kia.