*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dân tộc Mèo được kế truyền hàng nghìn năm nay, trong đó không chỉ có những người giỏi luyện võ nuôi cổ trùng, còn có một bộ phận người dấn thân vào thế giới bình thường làm ăn kinh doanh. Nhóm người dân tộc mèo đi đến Hà Nam không sống ở trong biệt thự do nhà họ Từ sắp xếp mà thuê một phòng trong khách sạn bốn sao để ở. Vì vậy có thể thấy dân tộc Mèo giàu nứt khố đổ vách.
Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam vừa mới đi đến cửa khách sạn đã nghe thấy tiếng huyên náo và tiếng đánh nhau vang lên từ bên trong.
Advertisement
"Ai cũng nói dân tộc Mèo các người kế truyền hàng nghìn năm nay, gốc gác vững chắc. Nhưng tôi thấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả nhỉ? Một đám lão già lại để một cô gái đè đầu cưỡi cổ, diễu võ dương oai. Nếu như tôi là mấy người, tôi sẽ treo cổ tự tử cho xong." Một giọng nói mang theo vẻ giễu cợt vang lên từ bên trong sảnh lớn.
Advertisement
"Từ khi nào đến lượt Nghịch Luân các anh quyết định chuyện của dân tộc Mèo tôi vậy?" Một giọng phụ nữ gay gắt vang lên.
"Ha ha, một con mụ không làm được nổi Tông sư mà dám nói với tôi như vậy, dân tộc Mèo các người không còn ai nữa sao?" Giọng nói trước đó lại vang lên lần nữa.
Sau đó là một loạt tiếng va đập.
"Bà ơi!" Hoa Tiểu Nam nghe đến đây thì vội vội vàng vàng hét lên, bỏ cả Đường Tuấn để chạy vào bên trong sảnh lớn.
Vẻ mặt Đường Tuấn tối sầm lại, chậm rãi đi vào bên trong.
Anh đã nghe thấy người lên tiếng nói chuyện vừa nãy là ai.
Tân Kiên!
Là thành viên của Nghịch Luân trước kia đã cùng với Thanh Liên và Thành Kha bao vây tấn công anh.
Hoa Tiểu Nam vừa đi vào trong sảnh lớn, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cô ấy, không nhìn thấy Đường Tuấn đang theo sát ở phía sau.
Lúc này bà Độc được mọi người đỡ đứng lên, khoé môi vẫn còn vết máu, có thể thấy vừa nãy bà ấy đã bị thương khá nặng.
Tân Kiên khoanh tay nở nụ cười lạnh lùng, đeo thanh kiếm dài toát ra phong cách cổ xưa trên lưng mình. Khi tức của anh ta mạnh hơn rất nhiều so với ngày thường, e rằng trong đám người dân tộc Mèo đứng ở đây chỉ có thế hệ đầu của dân tộc Mèo là Trương Huy này mới có thể so bì được với ông ta.
Nhưng lúc này Trương Huy cũng không có ý ra tay mà buông thõng tay xuống, đứng sang bên cạnh.
Tân Kiên nhìn Hoa Tiểu Nam với vẻ mặt kiêu ngạo, khinh thường nói: "Cô chính là tổng chủ mới của dân tộc Mèo, là cô gái vô cùng kỳ diệu được giới võ thuật đồn. Tôi đến từ Nghịch Luân, hôm nay đến đây để nói cho dân tộc Mèo mấy người biết rằng hãy khiêm tốn một chút, đừng có mà gây chuyện. Đợi đến khi khai mạc đại hội võ thuật xong thì hãy ngoan ngoãn cút về cái nơi chim không thèm ị của dân tộc Mèo đó đi, tốt nhất cả đời này đừng ra khỏi đó, nếu không tôi không ngại đưa người đến giết dân tộc Mèo của cô đâu."
Hoa Tiểu Nam nghe thấy vậy, tức giận nói: "Cho dù như vậy thì anh cũng không được ra tay đả thương người khác."
Tân Kiên nhếch miệng, nói: "Ai bảo bà ta nói năng linh tinh. Nếu như cô không phục thì có thể lấy lại công bằng cho bà ta."
"Trương Huy! Tô Phượng!" Hoa Tiểu Nam tức giận nói với các trưởng lão của dân tộc Mèo đang khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh: "Người dân tộc Mèo của chúng ta bị nhục, các ông đứng nhìn như vậy sao?"