*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Khâm đang cho ông ta một đề mục lựa chọn, giữa việc trở lại công ty nhà họ Từ và cầu xin cho Đường Tuấn chỉ được chọn một thôi.
Advertisement
Một bên là tương lai của ông ta và người nhà họ Ngô, một bên là lời hứa khi trước của ông ta.
Ngô Kim khó mà đưa ra lựa chọn.
Advertisement
Vương Khâm không vội, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Kim.
Nói thật, ban đầu ông ta có ý định cầu tình giúp Đường Tuấn. Mà khi thấy bộ dáng hờ hững không quan tâm, trông cứ như ông đây là đệ nhất thiên hạ của đối phương thì quyết định phải cho Đường Tuấn một bài học. Người trẻ tuổi phải học được cái gì là biết thời biết thế, lúc nào nên khom mình thì phải khom mình. Ông ta là quản lý cấp cao của công ty nhà họ Từ, đương nhiên không muốn so đo với một thanh niên. Nhưng thông qua Ngô Kim dạy bảo Đường Tuấn một chút vẫn là được. Chỉ cần Ngô Kim thông minh thì nên biết lựa chọn như thế nào.
Đường Tuấn cũng nhìn Ngô Kim, chờ ông ta trả lời.
Ngô Kim nhìn Vương Khâm, lại nhìn Đường Tuấn.
Sau khi tự hỏi nửa phút, Ngô Kim thở dài, áy náy nói với Vương Khâm: "Xin lỗi Tổng giám đốc Vương, Tiểu Đường từng cứu mạng của Hải Thiên, lần này cậu ấy gặp nạn, tôi không thể đứng nhìn không quản. Xin anh giúp tôi nói vài câu lời hay với nhà họ Từ đi."
"Ngu ngốc!" Vừa nghe Ngô Kim nói xong, Vương Khâm chợt giận tái mặt vỗ mạnh xuống bàn, chỉ tay vào Ngô Kim mà mắng: "Ngô Kim, cậu ngu lắm! Ngớ ngẩn lắm! Vì một người không liên quan gì đến nhà họ Ngô mà hủy hoại tương lai chính mình. Cậu điên đấy à?"
Ngô Kim thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tôi không thẹn với lương tâm."
"Giỏi lắm! Không thẹn với lương tâm đúng không! Thế cậu không áy náy với tôi à? Tôi vất vả bồi dưỡng cậu lâu như vậy toàn là dã tràng xe cát đúng không!" Da mặt Vương Khâm co giật, rõ ràng thật sự tức giận.
Ngô Kim yên lặng.
"Nhà họ Từ không cần chú, tôi muốn!" Đúng lúc này, Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Cả phòng rơi vào tĩnh mịch.
Một lát sau, Vương Khâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: "Một kẻ không bảo vệ được chính mình có thể cho cậu ấy cái gì? Nếu Ngô Kim vào đến công ty nhà họ Từ, chỉ tính riêng chia hoa hồng mỗi năm đã gần ba tỷ rưỡi. Giờ vì cậu mà cậu ta buông tha cơ hội như vậy. Cậu còn có mặt mũi ở đây nói mát à!"
Đường Tuấn đứng dậy: "Chú Ngô, nếu nhà họ Từ đối xử với chú như vậy thì ở lại cũng có gì tốt đâu. Tôi giới thiệu cho chú một công ty nhé, đảm bảo tốt hơn nhà họ Từ!"
Anh đã sớm muốn giới thiệu Ngô Kim và Ngô Hoàng Phi đến Tập đoàn Thiên Thanh rồi, vừa hay mượn cơ hội này nói ra. Với xu hướng phát triển của Hữu Trí bây giờ đã hoàn toàn không kém bất cứ công ty nào của nhà họ Từ rồi. Hơn nữa, đích thân Đường Tuấn giới thiệu người, đừng nói là lương ba tỷ rưỡi, cho dù một năm ba lăm tỷ cũng bình thường.