*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu có người thế hệ trước của dân tộc Mèo thấy cảnh này chắc sẽ xấu hổ đến hộc máu liên tục. Bí thuật ở trong tay bọn họ mấy trăm năm không thể bổ sung xong, càng đừng nói là tìm cách hoàn thiện bí thuật. Đường Tuấn lại chỉ tốn không tới nửa ngày đã hoàn thiện nó, hơn nữa còn thâm ảo và hoàn mỹ hơn bản cũ nhiều, đạt tới cảnh giới trước nay chưa từng có.
Advertisement
"Với bí thuật này, Tiểu Nam có thể dễ dàng đột phá Thần Hải hơn nhiều. Thậm chí còn có thể đi được xa hơn những thế hệ trước của dân tộc Mèo." Đường Tuấn gấp gọn trang giấy, trịnh trọng giấu kỹ. Nếu bản viết tay bí thuật này xuất hiện tại giới võ đạo thì e là sẽ gây nên oanh động và tranh đoạt.
Anh gọi cho Hoa Tiểu Nam một cuộc điện thoại.
Advertisement
Hoa Tiểu Nam nghe Đường Tuấn đã tu bổ xong bí thuật thì vui sướng không thôi, hẹn anh gặp nhau tại Club Mộng Hương Hà Nam.
Đường Tuấn vừa cúp máy, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Tuấn mở cửa, thấy Ngô Hoàng Phi đứng bên ngoài nói với mình: "Đường Tuấn, cha mẹ tôi mời anh ra ngoài cùng ăn bữa cơm, có việc muốn bàn với anh."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta hơi tránh né, tựa như xấu hổ.
Đường Tuấn không nghĩ nhiều, cả nhà Ngô Hoàng Phi nhiệt tình lại hiếu khách. Nếu là người khác, sau chuyện hôm qua chắc đã đuổi anh ra khỏi nhà rồi. Nhưng cả nhà bọn họ vẫn khách khí với anh, có thể thấy gia giáo rất sâu. Đường Tuấn còn nghĩ chờ đại hội võ thuật kết thúc sẽ giới thiệu Ngô Hoàng Phi và cha anh ta đến Tập đoàn Thiên Thanh làm việc.
Trên bàn cơm, cha của Ngô Hoàng Phi, Ngô Kim chủ động nói với Đường Tuấn: "Tiểu Đường, hôm qua tôi đi tìm lãnh đạo cũ, giờ ông ấy quản lý một công ty dưới trướng nhà họ Từ. Tuy không phải rất lớn nhưng vẫn có thể truyền cái lời. Đợi lát nữa anh theo tôi đi gặp ông ấy một lần, nói rõ ràng chuyện giữa cậu và Từ Mộ hôm qua. Với mặt mũi và năng lực của ông ấy thì Từ Mộ cũng phải chịu thua thôi. Sau đó ân oán giữa anh và nhà họ Từ cũng coi như thanh toán sạch sẽ. Nếu không cứ trốn tránh bây giờ cũng không phải là cách."
Đường Tuấn nghe vậy thì buồn cười. Thì ra hành vi của anh bị người nhà họ Ngô tưởng lầm Thanh Liên trốn tránh nhà họ Từ đấy à.
Anh và Hoa Tiểu Nam đã hẹn trước rồi, làm gì có thời gian đi gặp vị lãnh đạo nào đó với Ngô Kim. Anh nghĩ xem có cách gì uyển chuyển từ chối mà không làm mất mặt Ngô Kim không.
"Tôi hẹn với lãnh đạo cũ ở Club Mộng Hương, nơi đó hoàn cảnh yên tĩnh, không nhiều người, là một trong số rất ít sản nghiệp không thuộc về nhà họ Từ ở Hà Nam này. Anh cũng đừng sợ mất mặt. Người trẻ tuổi ngã một lần khôn ra là tốt rồi." Ngô Kim thấy Đường Tuấn ngập ngừng thì khuyên.
"Club Mộng Hương." Đường Tuấn cười khẽ. Trên đời này thật nhiều chuyện trùng hợp, anh hẹn với Hoa Tiểu Nam ở Club Mộng Hương, không ngờ Ngô Kim cũng muốn đưa anh đến Club Mộng Hương.
Đường Tuấn nghĩ ngợi một hồi, đáp lại: "Nếu đã vậy thì cảm ơn chú Ngô."
Đường Tuấn rất khách sáo với người nhà họ Ngô, về phần vị lãnh đạo kia... Đường Tuấn không để ở trong lòng. Lãnh đạo nào so được với hai chữ Đạo thể cơ chứ!
Ngô Hoàng Phi và mẹ Ngô thấy vậy cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
Nhưng đáy lòng Ngô Hoàng Phi lại thoáng mất mát: "Ngay cả người mạnh như Đường Tuấn đều phải cúi đầu trước thế lực nhà họ Từ. Nhà họ Từ đúng là đáng sợ."
Club Mộng Hương nằm trong một ngõ nhỏ của Hà Nam, không có cửa mặt tiền. Người thường có lẽ không hề biết có một cái Club như vậy ở đây, nhưng chỉ cần là người biết đến là hiểu đến Club này không phải người giàu sang chính là người quyền thế. Hương Mộng thân là một trong những nơi ít ỏi không bị nhà họ Từ thẩm thấu, hậu trường của Hương Mộng có thể nói là rất sâu. Tuy người ra vào nơi này đều có thân phận không tầm thường, nhưng không mấy người dám sinh sự ở đây.