*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với loại hành động như đang đùa giỡn đó của Hoa Tiểu Nam, Vũ Tuyết Hương và Từ Nhật đều không nói gì, chỉ nảy sinh một loại cảm giác khó chịu khi kế hoạch bị thất bại, thế nhưng cũng không nói thêm gì nhiều. Dù sao thế lực và nội tình của tộc người Mèo cũng chẳng hề thua kém nhà họ Võ và nhà họ Từ là bao.
Advertisement
Tiếp sau đó, dù cho mỗi lần nhắc đến Đạo Thể, Vũ Tuyết Hương đều thể hiện thái độ và lời nói khinh thường ra mặt, Hoa Tiểu Nam cũng đều vờ như không nghe thấy, giống như toàn bộ đều không hề liên quan đến mình. Khóe miệng của cô ta vẫn mang theo nét cười dịu dàng, khiến cho Vũ Tuyết Hương và Từ Nhật cảm thấy cô gái tộc người Mèo này hình như bị điên mất rồi.
Cuộc gặp gỡ đã kết thúc một cách nhanh chóng.
Advertisement
Nửa tiếng sau, Hoa Tiểu Nam chủ động muốn rời khỏi đây.
"Đúng là con nhỏ mọi rợ." Chờ sau khi Hoa Tiểu Nam dẫn người rời đi, Vũ Tuyết Hương tỏ vẻ không vui nói.
Từ Nhật day day huyệt thái dương, trên mặt lộ vẻ sa sầm hiếm thấy, nói: "Hẳn là cô ta sẽ không nhìn ra suy nghĩ của chúng ta đâu nhỉ?"
Vốn dĩ mời Hoa Tiểu Nam đến cuộc gặp gỡ tối nay chủ yếu là do các bậc trưởng bối của nhà họ Võ và nhà họ Từ muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút nội tình của tộc người Mèo, sẵn tiện để xem có thể moi được tin tức của Đạo Thể hay không. Nhưng Hoa Tiểu Nam đó, ngoại trừ biểu hiện lúc đầu coi như là bình thường ra, thì sau khi nói chuyện quả thật như đã đổi thành người khác, khiến cho hai người không thể ra tay.
Vũ Tuyết Hương nghe thấy như thế thì lộ vẻ khinh bỉ, nói: "Cậu cả không khỏi đề cao cô ta quá đấy, chẳng qua chỉ là một con nhóc còn chưa lớn, sao có thể nhìn ra kế hoạch của chúng ta. Nghe nói, nó có thể bước lên vị trí đứng đầu cả tộc người Mèo đều là nhờ vào sự nâng đỡ của Đạo Thể, một con nhóc như vậy tôi thấy chả đáng để nhà hai ta coi trọng."
"Không thể không đề phòng được." Ánh mắt Từ Nhật lóe lên.
Vũ Tuyết Hương chần chừ giây lát, lại nói: "Nếu như cậu cả vẫn còn lo lắng, vậy hiện tại tôi sẽ đi xem nó một lát. Xem nó thật sự có tư cách để đứng ngang hàng nói chuyện với chúng ta không?"
Sao Từ Nhật lại có thể không nhìn ra được cái ý nghĩ chưa chết tâm đó của Vũ Tuyết Hương, bèn khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu đã thế, vậy làm phiền cô Võ rồi. Nhưng xin cô Võ ra tay nhẹ một tí, dù gì cô ta cũng là chủ nhân hiện tại của tộc người Mèo, đừng làm bị thương cô ta, chừa cho người ta chút mặt mũi với!"
Vũ Tuyết Hương lạnh lùng cười, trong con ngươi toát ra vẻ trêu tức, nói: "Biết rồi. Sao tôi có thể thật sự đi so đo với một con nhóc chứ."
Nói xong, Vũ Tuyết Hương đứng dậy rời đi.
Nhìn Vũ Tuyết Hương rời đi, Từ Nhật dần thu lại vẻ tươi cười trên mặt, khẽ nhíu mày.
"Không lẽ Đạo Thể thật sự chưa chết?" Từ Nhật thầm nghĩ.
Sau khi Hoa Tiểu Nam rời khỏi phòng, Đường Tuấn lập tức thu hồi trí lực của mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi, dưới sự bao trùm bởi trí lực của anh, cuộc nói chuyện giữa Hoa Tiểu Nam, Vũ Tuyết Hương và Từ Nhật đều lọt vào tai anh không sót chữ nào. Vốn dĩ Hoa Tiểu Nam lúc bấy giờ trở nên như thế đều là do Đường Tuấn dùng tinh thần lực truyền âm cho cô ấy.
Võ đạo đã tiến vào bên ngoài thần hải, tinh thần lực được phóng ra ngoài, tạo ra muôn vẻ huyền diệu.
Giống như ba vị Vô tự bối trưởng lão của Chùa Bái Đính đã tu luyện ra pháp tướng tinh thần, có thể vừa công vừa thủ, vô cùng kỳ diệu và hữu ích.