Chiến Thần Thánh Y

Chương 914




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Tiểu Nam cúi đầu xuống, trên khuôn mặt không nén được đôi chút xấu hổ. Thứ mà cô ta thích nghe nhất không phải là người ta khen mình mà là khen Đường Tuấn.  

Advertisement

"Hừ!" Thấy thế, Vũ Tuyết Hương đanh mặt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng, nói: "Đạo Thể đã không còn tin tức gì từ hai tháng trước, có khi đã chết rồi không chừng, còn nói chi đến cái tư thái vô địch gì đó. Cậu cả có hơi đề cao gã ta quá rồi!"  

Hoa Tiểu Nam nghe thấy thế liền lập tức ngẩng đầu lên, cô ta hết sức kiên định nói: "Anh Đường sẽ không chết đâu!"  

Advertisement

"Cho dù không chết thì sao nào? Đã lâu như thế mà còn chưa chịu xuất hiện, sợ là gã ta cũng biết rõ bản thân không thể phá nổi lồng giam thể xác, cả đời bị nhốt trong cảnh giới chân khí, bị người đời xa lánh nên chả còn mặt mũi nào đi gặp mọi người đó mà. Nếu thật sự là như vậy, coi như gã cũng hiểu bản thân mình được đôi chút đấy." Vũ Tuyết Hương nói năng không chút khoan nhượng.  

Hoa Tiểu Nam lạnh mặt, nói: "Cái lồng giam thể xác nhỏ bé đó nào giam được anh Đường chứ, sớm muộn gì rồi anh ấy cũng sẽ xuất hiện và trở thành một ngôi sao lấp lánh nhất giới võ đạo cho xem!"  

Nghe thấy Hoa Tiểu Nam giống như một người hâm mộ cuồng nhiệt nói về Đường Tuấn, Vũ Tuyết Hương tỏ vẻ khinh thường ra mặt, lắc đầu nói: "Cũng chỉ có mấy đứa con gái ngốc nghếch như cô mới tôn sùng gã đó."  

Lời vẫn còn chưa dứt, Hoa Tiểu Nam đã đứng phắt dậy, nguyên khí khắp người đang khơi lên sự kích động, thổi vào làm chiếc áo bào rực rỡ sắc màu của cô ta bay phần phật. Tiếng côn trùng kêu đầy chói tai từ trên người cô ta vang lên, thậm chí còn có thể trông thấy cả mấy con cổ trùng chi chít chui ra từ ống tay áo rộng thùng thình ấy, vô cùng dọa người. Sắc mặt cô ta đanh lại như băng lạnh, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Vũ Tuyết Hương.  

Vũ Tuyết Hương thấy thế thì lạnh lùng cười, cũng khơi dậy chân khí khắp người, ánh mắt rét thấu xương, nói: "Muốn ra tay là ra tay liền à, tôi cũng rất muốn xem thử vị chủ nhân mới nhậm chức của tộc người Mèo có bao nhiêu bản lĩnh."  

Chỉ trong phút chốc, bầu không khí cả phòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, thế nhưng, Từ Nhật lại vẫn còn đang điềm nhiên mỉm cười. Anh ta biết rõ vì sao Vũ Tuyết Hương như có ý thù địch với Hoa Tiểu Nam.  

Khoảng thời gian trước đây, một người chú của Vũ Tuyết Hương đã đi đến nhà họ Lục ở biển Nam chơi nhưng lại bị Cổ Sáng đánh bị thương, bồi dưỡng đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Mà Cổ Sáng tiến vào nước Việt Nam cốt là để giết Đường Tuấn, mà hiện giờ vẫn còn chưa thấy Đạo Thể đâu, thế là Vũ Tuyết Hương đành phải trút cái mối thù này lên người được coi là em gái của Đạo Thể - Hoa Tiểu Nam.  

Ngoài điều này ra thì vẫn còn thêm một nguyên nhân nữa.  

Trước khi Hoa Tiểu Nam xuất hiện, Vũ Tuyết Hương có thể được xem là một nữ đệ tử trẻ tuổi nhất trong giới võ đạo ở nước Việt Nam, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, danh tiếng và thanh thế của Hoa Tiểu Nam lại càng lúc càng to lớn, có xu thế vượt qua cả Vũ Tuyết Hương nên đương nhiên là cô ả sẽ cảm thấy không cam lòng. Điều này cũng giống với việc phái nữ thường thích so sánh nhan sắc với nhau, dù Vũ Tuyết Hương có là con gái cưng đi nữa thì cũng chẳng thể tránh khỏi.  

Từ Nhật híp mắt lại, anh ta không có ý định ngăn cản hai người. Anh ta cũng rất muốn xem thử giữa Hoa Tiểu Nam và Vũ Tuyết Hương, ai mạnh ai yếu, để có thể mở mang một chút kiến thức về võ nghệ của tộc người Mèo trước khi đại hội võ đạo khai màn, song cũng tăng thêm đôi chút ăn chắc cho đợt đại hội võ đạo tiếp theo.  

Vào lúc Từ Nhật và Vũ Tuyết Hương đều cho rằng Hoa Tiểu Nam sẽ vì một câu xích mích mà ra tay thì Hoa Tiểu Nam vốn đang đanh mặt bỗng chốc dừng lại, trong ánh mắt lại toát ra một chút mừng rỡ. Từ lúc bước vào nơi này đến nay, cô ta vẫn luôn xụ mặt ra vẻ uy nghiêm, vào lúc này lại là lần đầu tiên lộ ra nụ cười.  

Vẻ tươi cười như ánh mặt trời vào Đông, nhanh chóng diệt sạch bầu không khí chết chóc đang tràn lan.  

Ngay cả Từ Nhật cũng nhìn đến ngây cả người.  

Hoa Tiểu Nam xua tay, trên khuôn mặt mang theo nét cười rạng rỡ, nói: "Dù sao thì anh Đường của tôi sẽ không hề chết!"