*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sa Hùm run rẩy cả người, máu tươi chợt chảy ra từ trong lỗ mũi. Nhưng Sa Hùm lại chẳng dám có thêm một động tác thừa nào, càng không dám lau đi, trên khuôn mặt càng dâng lên vẻ cung kính. Xét về tu vi, anh ta chỉ là một võ giả trong kỳ nội kình, xét về thân phận, anh ta chỉ là một vệ sĩ. Làm sao mà nhà họ Từ lại có thể vì anh ta mà đi gây tội với một vị tông sư?
Advertisement
Còn nữa, Từ Nhật cũng đã lên tiếng rồi, chờ đến khi đại hội võ đạo kết thúc sẽ đi tính sổ với ‘gã họ Đường’, hà cớ gì lúc này anh ta lại phải hy sinh một cách vô nghĩa như thế. Vì vậy, anh ta rất biết thức thời, khom lưng chịu thua.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đám Điền Trung như đang ngủ mớ, trợn tròn hai mắt đầy vẻ khó tin.
Advertisement
Có thể khiến cho Sa Hùm khom lưng cúi đầu, lẽ nào ‘gã họ Đường’ này có quan hệ thân thiết gì với nhà họ Từ ư?
Đường Tuấn nhìn lướt qua đám người Điền Trung và Phí Sang, nói một cách thản nhiên: "Mấy người có còn muốn xem biểu diễn nữa không?"
Trong chốc lát, đám Điền Trung đều sợ hãi ra mặt, liên tục xua tay, nói: "Không xem nữa, không xem nữa."
Nếu như lúc này mà bọn họ còn không nhìn ra tình hình có điều không đúng thì thật là có mắt như mù.
"Còn chưa cút đi!" Sa Hùm trông thấy như thế liền trầm giọng quát.
Ngay lập tức, đám người Điền Trung như được ban ơn lớn, không còn dám tiếp tục ở trong phòng nữa, vội rời đi như một tia chớp. Ngay cả Trần Lệ Lệ dù muốn ở lại cũng bị Phí Sang lôi đi. Trong chốc lát chỉ còn sót lại hai người là Đường Tuấn và Sa Hùm.
Đường Tuấn bưng ly rượu, cười như không nhìn về phía Sa Hùm, lên tiếng: "Anh với Từ Mộ hẳn là đã đi tìm Từ Nhật rồi nhỉ?"
Sa Hùm vội vã cúi đầu, ấp úng không dám lên tiếng.
Đường Tuấn không tiếp tục truy hỏi nữa. Từ Nhật đã nghĩ ra cách gì, anh đã có thể đoán được phần nào. Thế nhưng, với tầm mắt và thực lực của mình hiện tại, anh làm sao để nhà họ Từ ở Tô Giang nhỏ bé vào trong mắt được.
Đường Tuấn hãy còn muốn hỏi thêm Sa Hùm về một vài chuyện của đại hội võ đạo, bỗng nhiên, ngoài cổng trang viên chợt vang lên những âm thanh ồn ào.
Ngó theo hướng của âm thanh ấy thì trông thấy có hai đám người, cộng lại có chừng mười mấy người gồm cả nam lẫn nữ đang từ phía ngoài cổng trang viên tiến vào đây. Lúc bấy giờ, Đường Tuấn đang ngồi trong sảnh chính trên tầng 2 đã vừa vặn trông thấy.
Dẫn đầu hai đám người chính là hai cô nàng trẻ tuổi. Người đi bên trái ước chừng cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dung mạo thanh tú, thân trên khoác một chiếc áo hoodie màu trắng xanh, bên dưới mặc một chiếc quần bò bó sát người, chân mang một đôi giày vải bạt màu trắng. Cách ăn mặc như thế cũng có thể phô ra được phần nào vóc dáng của cô ta, nó chẳng hề kém cạnh người mẫu là bao. Cô ta có một khí chất vừa trong trẻo mà lại lạnh lùng và cao quý, khiến cho người khác nảy sinh ra một cảm giác rằng mọi quyền sống chết đều nằm trong tay cô ta, cả nam lẫn nữ đi bên cạnh chẳng có ai dám nhìn thẳng vào cô ta.
Còn về người đi bên phải, tuổi tác trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn, dáng vẻ ấy còn chưa đến tuổi đôi mươi. Toàn thân được khoác một chiếc áo choàng đủ màu sặc sỡ, dài thượt và rộng thùng thình, trên áo choàng còn thêu thêm muôn hoa cùng với các loài côn trùng, thú vật. Quần áo rộng thùng thình bao trùm lấy cả người cô ta, khiến cho cái vóc dáng ấy càng thêm gầy yếu. Tuy rằng vẫn còn chưa mất hết vẻ ngô nghê nhưng cô ta đã là một nét đẹp trời sinh, chắc chắn tương lai rồi sẽ trở thành một mỹ nhân nổi tiếng.