*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà hàng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Advertisement
Nhưng hầu hết ánh mắt của mọi người dù cố ý hay vô ý đều rơi vào trên bàn Ngô Hoàng Phi, Đường Tuấn. Một số ánh mắt của họ tỏ ra đồng cảm, một số lại tỏ ra dè bỉu, khinh thường. Nếu dám xúc phạm nhà họ Từ ở Hà Nam thì hầu như không có cái kết cục thứ hai.
Cha mẹ của Ngô Hoàng Phi, ngay cả bữa ăn càng không biết mùi vị gì, ánh mắt liên tục nhìn Đường Tuấn, muốn nói lại thôi. Cuối cùng bữa ăn cũng vội vàng kết thúc, Đường Tuấn không cùng gia đình Ngô Hoàng Phi về mà bắt taxi một mình đi về hướng khác.
Advertisement
"Hoàng Phi, con kết bạn kiểu gì vậy. Đây là muốn mang đến tai họa cho gia đình chúng ta." Trong lòng mẹ Ngô vô cùng khó chịu, khi Đường Tuấn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, rốt cuộc bà cũng lên tiếng.
"Tiểu Đường trông rất hiền lành hòa nhã, làm sao lại có thể làm ra chuyện liều lĩnh như vậy." Cha Ngô khẽ cau mày, có chút không vừa lòng.
Vẻ mặt Ngô Hoàng Phi hơi cứng đờ, nói: "Cha mẹ, Đường Tuấn không phải người thường. Có lẽ thật sự có thể làm Từ Dương không dám gây thêm phiền phức cho chúng ta."
Mặc dù vậy, trong lòng Ngô Hoàng Phi vẫn cảm thấy có chút bất an. Dù sao đối phương cũng là nhà họ Từ ở Hà Nam.
Mẹ Ngô thở dài, giọng điệu trách móc, nói: "Con trai, con còn quá nhỏ. Cứ tin lời người khác nói. Nhìn bộ dáng Đường Tuấn còn nhỏ, có bản lĩnh gì đáng để nhà họ Từ chú ý. Đừng nói đến Từ Hải Đông, e rằng chỉ riêng Từ Ngũ Lâu cũng có thể khiến thằng bé cúi đầu. Hầy."
Cha Ngô cũng lộ vẻ buồn bã, nói: "Chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi từng bước một. Dù sao Tiểu Đường cũng là bạn của Hoàng Phi, chuyện này cũng là do chúng ta gây lên, chúng ta cũng không dám nói gì. Hai ngày này, tôi đi tìm gặp vị lãnh đạo trước kia để xem liệu ông ấy có thể giúp can thiệp hay không. Chỉ là Hoàng Phi, sau này kết bạn nên chú ý."
Mẹ Ngô cũng gật đầu, nói: "Loại người như Tiểu Đường không đáng để con quen thân. Chuyện này cứ vậy đi, nếu có lần nữa, nhà chúng ta thật sự sẽ bị thằng bé kéo xuống nước mất."
Ngô Hoàng Phi nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu. Anh ta muốn kể cho cha mẹ nghe những gì anh ta đã nhìn thấy ở đầm lầy cốc, nhưng những điều đó thật khó tin đến nỗi anh ta thậm chí còn cảm thấy như trong một giấc mơ. Cho dù anh ta có nói ra, e rằng cha mẹ anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng anh ta bị điên, làm sao họ có thể tin rằng Đường Tuấn thực sự có năng lực phi thiên độn địa.
Đương nhiên, Đường Tuấn không biết đề tài thảo luận của ba người nhà họ Ngô. Theo ý của anh, một tên ăn chơi trác táng như Từ Dương, giẫm thì giẫm, khoonh cần cố kỵ cái gì. Hiện tại với thực lực của anh, cho dù Từ Hải Đông đích thân tới, cũng phải nể mặt anh.
Một đường võ đạo, đạt người vi sư.
Anh đã bước vào thần hải, bước đi trước mặt mọi người, có tư cách để kiêu ngạo!
Cùng tài xế nói "Tới trang viên của nhà họ Từ," trên mặt bậc thầy tài xế, lập tức lộ ra vẻ dò xét và nghi hoặc, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu ca, cậu là muốn đi tham gia tụ hội buổi tối nhà họ Từ sao?"
Đường Tuấn gật đầu.