*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ lúc trước cũng nói rồi. Mặc dù y thuật của ông ta không cao, nhưng lúc nãy ông ta kiểm tra qua một lượt rồi, phát hiện người phụ nữ già này đã không còn nhịp tim và hơi thở nữa, là đại hạn đến rồi.
Đường Tuấn khẽ lắc đầu, nói:
Advertisement
“Chưa chắc.”
Anh hất tay ra khỏi tay của Trần Lệ Lệ, đi đến trước mặt cậu thanh niên, nói nhỏ:
Advertisement
“Để tôi xem thử nhé.”
“Vớ vẩn. Người chết là hết, anh còn muốn làm gì.”
Ông bác sĩ thấy Đường Tuấn không từ bỏ, trầm giọng nói.
Ngay cả Trần Lệ Lệ cũng có chút không vui, khẽ cau mày lại. Theo cô ta thấy, võ công của Đường Tuấn đúng thật rất mạnh, nhưng võ công có mạnh đến đâu cũng không thể làm cho người chết sống lại.
“Lệ Lệ, đây chính là anh Đường đó của cô sao? Tôi thấy thì cũng chả ra làm sao cả. Chỉ là một tên thích phô trương mà thôi,”
Một cô tiếp viên nói bên tai Trần Lệ Lệ một cách châm biếm.
Không chỉ có cô ta, mà các hành khách xung quanh cũng chỉ trỏ Đường Tuấn, họ đều mắng chửi Đường Tuấn là bất kính với người đã khuất.
Đường Tuần ngược lại vờ như không nghe thấy, chờ đợi cậu thanh niên kia trả lời.
Cậu thanh niên kia ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuấn.
“Mẹ cậu đúng thật là đã đến đại hạn, nhưng vẫn còn có một tia sống sót, tôi cũng muốn để bà ấy sống thêm vài ngày nữa.”
Đường Tuấn nói.
Lúc ở cảnh giới Chân Khí, thuật Vọng Khí của Đường Tuấn đã đạt đến đẳng cấp siêu phàm. Bây giờ anh bước chân vào Thần Hải, có thể cảm nhận được nguyên khí biển cả, càng có lĩnh hội sâu hơn về loại khí giữa con người và trời đất. Người phụ nữ già đó đúng thật đã đến hạn thọ, nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn chút vướng bận nào đó, cho nên vẫn còn vài tia sự sống, Tia sự sống này rất yếu, nếu đổi lại các cao thủ Thần Hải khác e là không thể cảm nhận được.
“Hoang đường. Khiến người chết sống lại, cậu coi mình là thần tiên hạ phàm hả.”
Ông bác sĩ trung niên tức giận nói.
Tất cả những gì Đường Tuấn nói đều đang đánh đổ những gì ông ta học, khiến ông ta không thể không phản bác.
“Được.”
Cậu thanh niên nhìn Đường Tuấn, nói: