“Đủ rồi Lệ Lệ, Cô lại muốn nói đến những chuyện kì quái cô gặp lúc đi thám hiểm sao, đã nói mấy lần rồi hả. Trên đời này làm gì có người biết bay lên trời chui xuống đất chứ hả, có lẽ cô từ trong rừng ra nên đầu óc cũng không bình thường rồi. Không lẽ cô lại muốn nói với chúng tôi, cái anh Đường này chính là cái người khỏe mạnh vô địch mà cô nói đấy chứ. Nhìn dáng vẻ gầy gò ốm yếu của anh ta, một mình bà đây còn có thể ép khô anh ta, khiến anh ta ba ngày không thể xuống giường được, còn bày đặt người mạnh mẽ. Xì”
Đám tiếp viên không kiêng nể gì cả, nên khi nói chuyện cũng chẳng kiêng kị cái gì, thậm chí cô tiếp viên nói lời này còn làm ra tư thế khiến đàn ông mạnh mẽ phải máu sôi sùng sục.
Advertisement
Trần Lệ Lệ nghe thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm lại. Sau khi cô trở về, đã kể lại chuyện xảy ra ở thung lũng Đầm Lầy cho rất nhiều người nghe, nhưng lại chẳng có ai tin cả, tất cả đều cho rằng cô đang nói linh tinh.
“Các cô làm sao mà biết được anh Đường tài giỏi đến như nào, nếu Trần Hồng Minh và anh ấy so tài, có thể nói là một trời một vực.”
Advertisement
Trần Lệ Lệ không muốn giải thích thêm nữa, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự kiên định.
Lúc này, trong khoang phổ thông đột nhiên truyền đến âm thanh hoảng loạn.
Trần Lệ Lệ và mấy cô tiếp viên phụ trách nghe thấy thế, lập tức chạy đến đó.
Chỉ thấy có một người phụ nữ già đang hôn mê trên sàn khoang phổ thông, và một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai lăm hai sáu tuổi đang quỳ ở bên cạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, đang không ngừng cầu cứu mọi người xung quanh. Hai người họ ăn mặc rất bình thường, quần áo trên người còn may mấy miếng vá.
“Cầu xin mọi người, ai đó có thể cứu lấy mẹ tôi.”
Ngũ quan cậu thanh niên thanh tú, đôi mắt đen trắng rõ ràng khiến người ta cảm thấy nhanh nhẹn. Lúc này giọng nói có phần nghẹn ngào.
Một người đàn ông trung niên đeo kính bước từ trong đám người ra, nói:
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem chút nào.”
Cậu thanh niên nhanh chóng nhường chỗ.
Người đàn ông trung niên xem mắt của người phụ nữ già, rồi lấy ra ống nghe mình mang theo để nghe nhịp tim.
Ông ta thở dài, lắc đầu nói:
“Mẹ cậu đã qua đời rồi, xin bớt đau buồn.”
Nói xong, người đàn ông trung niên liền cất ông nghe đi.
Cậu thanh niên nghe thấy vậy, cả người run lên, giống như bị sét đánh ngang tai vậy, cứ ngẩn người tại chỗ.
Các hành khách còn lại vốn dĩ đang vây lại xem, lúc này cũng tản ra rồi. Không ai bằng lòng tiếp xúc với người chết.
“Nếu không để ý, để tôi xem một chút nhé.”
Bỗng lúc này có một giọng nói vang lên trong đám người.
Mọi người đều quay lại nhìn, và thấy Đường Tuấn bước ra từ trong đám người.
“Anh Đường, bác sĩ nói bà ấy đã chết rồi. Anh đừng qua đó.”
Trần Lệ Lệ khẽ kéo Đường Tuấn, nói nhỏ khuyên nhủ.
“Bà ấy đã chết rồi, Hãy để bà ấy yên nghỉ đi.”