*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Ngọc Mai, Hoàng Phủ Ngọc, Dương Lộc, Mộ Dung Lan...Những cô gái mà Đường Tuấn quen biết, bất kỳ ai cũng đều xinh đẹp hơn Trần Lệ Lệ. Chính vì như vậy, nên đương nhiên anh sẽ không động tâm. Nhưng cứ nghĩ đến, trên đoạn đường này cứ thỉnh thoảng phải nói chuyện với cô ta, Đường Tuấn không khỏi cảm thấy đau đầu. Đôi lúc bị phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ xinh đẹp quấn thân, cũng không nhất định là chuyện tốt.
Đường Tuấn lên máy bay không lâu, thì Trần Hồng Minh cũng lên tới.
Advertisement
"Lệ Lệ, tôi đã nói qua rồi, trừ phi em đáp ứng tôi, nếu không tôi sẽ luôn đi theo bên cạnh em, bảo vệ em." Trần Hồng Minh cười híp mắt nói.
Advertisement
Dáng vẻ anh tuấn, dịu dàng của anh ta lúc này khiến những tiếp viên hàng không đang đứng bên cạnh Trần Lệ Lệ nhìn đến hai mắt đều tỏa sáng. Hiển nhiên, cho rằng anh ta chính là con rùa vàng.
Đường Tuấn và Trần Hồng Minh đều ngồi khoang hạng nhất.
Thấy Trần Hồng Minh đi vào, Đường Tuấn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó không thèm để ý nữa. Một người bình thường như Trần Hồng Minh nếu như dám xúc phạm anh, cho dù anh ta có quyền thế ngút trời hay là giàu có đi chăng nữa, cũng giết hết.
Máy bay cất cánh an toàn, Trần Lệ Lệ và các chị em tiếp viên đồng nghiệp đều đang bận rộn trong cabin. Mấy người tay vừa làm việc, vừa nói chuyện phiếm, chủ đề nhanh chóng trở thành thế hệ siêu giàu thứ trẻ trung đẹp trai Trần Hồng Minh.
“Lệ lệ, xem ra cậu chủ Trần này cũng là fan trung thành của cô à. Trông cũng đẹp trai, hơn nữa ăn mặc cũng khác thường, nhìn là biết một thế hệ siêu giàu thứ, là con rể quý đúng mực rồi. Cô cũng phải mau chóng ra tay đi, nếu không, chúng tôi không khách sáo đâu.”
Có một chị tiếp viên thân quen với Trần Lệ Lệ cười nói.
Vừa nói xong, cả đám tiếp viên bắt đầu nịnh hót.
Có thể làm tiếp viên hàng không, đa số đều là người đẹp. Bảy tám cô tiếp viên đều mặt bộ đồ đồng phục bó sát, những đường cong tinh tế được phô bày một cách sinh động. Trong phòng cabin không có đàn ông, nên học cười đùa mà không chút kiêng kỵ gì, thỉnh thoảng có chút trẻ trung. Nếu như có đàn ông ở đây, e là sẽ nhìn đến cắn cả ngón tay cái mất, mắt nhìn không nỡ rời đi.
“Anh ta không phải là gu của tôi.”
Trần Lệ Lệ lắc đầu, nhói nhỏ.
“Ai yo. Lẽ nào đến bây giờ Lệ Lệ vẫn còn ăn chay à.”
Đám tiếp viên lại cười to nữa.
“Lệ Lệ, con gái nên nhân lúc còn trẻ đẹp tìm một người đàn ông tốt mà gả đi. Sao cứ làm mình phải chịu thiệt thòi chứ. Cô không thích cậu Trần, lẽ nào thích anh Đường.”
Lúc nãy Trần Lệ Lệ mặt tươi cười chào hỏi Đường Tuấn, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy.
Trần Lệ Lệ cười, nói:
“Nếu anh Đường đồng ý, vậy thì tôi làm nhân tình cho anh ấy cũng được.”