*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại gia giàu có mạnh hơn gấp mười nghìn lần. Có cô gái nào chưa từng tưởng tượng qua người đàn ông của mình sẽ là một vị anh hùng cái thế.
Advertisement
Trần Lệ Lệ thật sự là rất không dễ dàng mới có thể gặp lại Đường Tuấn lần nữa, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Advertisement
Trần Hồng Minh nhìn dáng vẻ mập mờ của hai người. Đặc biệt là, cơ thể mềm mại gợi cảm của Trần Lệ Lệ lúc này, gần như là dán sát vào người của Đường Tuấn, trong nháy mắt sắt mặt của anh ra trở nên u ám. Vào lúc này, cho dù anh ta vẫn cứ cho rằng Đường Tuấn là tấm lá chắn do Trần Lệ Lệ tiện tay tìm thấy được. Nhưng điều này đã liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, anh ta bắt buộc phải làm một chút gì đó.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, thấp giọng nói: "Cút ngay."
Trần Hồng Minh tự nhận ở tỉnh Nam Định này, mình cũng được tính là nhân vật số một. Chỉ là so với các cậu cả ở đẳng cấp cao hơn thì có hơi kém một chút. Đối phó với một sinh viên nghèo đi du lịch như vậy, một câu nói của anh ta thôi cũng đã đủ rồi.
Đường Tuấn vốn dĩ không hề muốn dính dáng gì đến chuyện của hai người Trần Lệ Lệ và Trần Hồng Minh. Theo anh thấy, cả hai đều không phải loại người tốt lành gì. Một người tính cách phóng đãng, cởi mở, vừa mới quen biết còn chưa rõ ràng, đã tự mình đề cử chuyện chăn gối. Một tên thì là công tử bột nhà giàu vô lương tâm. Đối với loại người này, ngay cả tư cách để anh liếc nhìn cũng không có.
Nhưng lời nói của Trần Hồng Minh vào lúc này, lại làm cho sắc mặt của Đường Tuấn trở nên trầm xuống, ngay cả những cậu cả Phạm Trùng, Hư Tĩnh Văn anh đều tùy ý giết được, thì Trần Hồng Minh được tính là cái thá gì, chỉ là một cậu ấm ở tỉnh bậc hai, mà lại dám bảo anh cút ngay.
"Anh đang nói chuyện với tôi sao?" Đường Tuấn hơi ngẩng đầu, nhìn Trần Hồng Minh, hỏi.
Khóe môi Trần Hồng Minh gợi ra một nét cười trào phúng, nói: "Nói nhảm. Lẽ nào ông đây đang nói chuyện với không khí à. Mày mau chóng cút ngay đi. Trần Lệ Lệ, cô muốn tìm một người để diễn xuất, thì cũng nên tìm một người tốt hơn một chút chứ. Tìm loại mặt hàng này muốn tiền thì không có tiền, muốn tướng mạo cũng chẳng có tướng mạo như tên này là muốn làm gì. Cô không cần mặt mũi, nhưng ông đây vẫn cần thể diện nhé."
Nói xong, anh ta quăng bó hoa tươi trên tay xuống đất, hung hăng giẫm nát, rồi chửi xéo: "Mẹ kiếp, thật là xui xẻo, một tên sinh viên nghèo mà cũng dám tranh đoạt phụ nữ với ông đây."
Hắn chỉ tay vào Đường Tuấn, với vẻ mặt không mấy thiện cảm, tiếp tục mắng chửi: " Cút ngay đi. Một bộ dạng giả tạo, tỏ vẻ mình là Hư Tĩnh Văn, cậu chủ Hư à. Ông đây ghét nhất những loại người đã không tiền không thế, mà lại cứ thích làm bộ, giả vờ như vậy."
"Anh đã nói xong chưa?" Đường Tuấn nhẹ nhàng nói, anh nhìn Trần Hồng Minh với ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Trần Hồng Minh bị Đường Tuấn nhìn chằm chằm, đột nhiên, một cảm giác rùng mình, sởn tóc gáy dâng lên. Giống như là đang đối mặt với một đối thủ mà anh ta không có khả năng đánh bại. Loại cảm giác như thế này chỉ xuất hiện khi anh ta đối mặt với những cậu cả đẳng cấp như Hư Tĩnh Văn mới có.
"Nói... Nói xong rồi." Trong lòng Trần Hồng Minh nhất thời có chút kinh sợ, giọng khẽ run nói.
"Vậy thì anh có thể cút đi được rồi."Đường Tuấn tiện tay phất một cái, một luồng kình khí mạnh mẽ đánh bay Trần Hồng Minh văng ra ngoài năm, sáu mét. Biểu hiện ra một bộ dạng rất tùy ý, giống như là đập bay một con ruồi nhặng không đáng nhắc tới.