*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Trần Lệ Lệ tối sầm, đáp trả: “Cùng một câu nói, tôi cũng không muốn nhắc lại. Rốt cuộc anh muốn thế nào mới không làm phiền tôi nữa.” Bởi vì Trần Hồng Minh đã ảnh hưởng tới công việc của cô ta.
Advertisement
Trần Hồng Minh nghe vậy, không khỏi vui mừng ra mặt nói tiếp: “Trừ khi em đồng ý với anh, hoặc là em có bạn trai rồi.”
Advertisement
Sắc mặt Trần Lệ Lệ rõ ràng là càng ngày càng khó chịu, cô ta biết Trần Hồng Minh chính là kẹo dẻo dính chặt không thể ném đi. Lúc cô ta đang suy nghĩ lý do thế nào để có thể đuổi Trần Hồng Minh kia đi, bỗng nhiên cô ta thấy được một người, trên mặt nhịn không được nở nụ cười rồi lên tiếng: “Vậy anh có thể đi được rồi. Bởi vì tôi đã có bạn trai.”
Nói đến đây, Trần Hồng Minh trước mặt so với Trương Văn Minh ngày đó về xuất thân lẫn mặt mày đều cao hơn một chút. Nhưng kể từ ngày ở Thung lũng Đầm Lầy gặp được đám người Hư Tĩnh Văn, Đường Tuấn và những người khác đánh nhau, cô ta mới hiểu được căn bản là những cậu ấm con nhà giàu này chỉ đẹp mã mà lại rất vô dụng. Cô ta muốn tìm đàn ông, ít nhất cũng phải tìm một người có thể bảo vệ cô ta.
Mà theo như cô ta nhớ được, trong Thung lũng Đầm Lầy, người được chọn tốt nhất chính là Đường Tuấn, một người có thể giết được Hư Tĩnh Văn vừa có khả năng áp chế ba nhóm người ở đó.
Lùi một bước tiến hai bước, cho dù cô ta không thể tìm được cường giả như Đường Tuấn, nhưng tuyệt đối không thể tìm tên thỏ đế như Trương Văn Minh được. Vậy nên, trước sự tán tỉnh của Trần Hồng Minh, trái lại cô ta vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Là ai vậy?” Trần Hồng Minh lạnh lùng hỏi, trong mắt lóe lên tia u ám.
Trần Lệ Lệ cũng không để ý đến anh ta, lập tức đi về phía trước. Sau đó, cô ta ngồi xuống bên cạnh Đường Tuấn giống như một con mèo nhỏ hiền hòa, giọng điệu mờ ám lên tiếng: “Anh ta chính là bạn trai của tôi.”
Không chỉ có Trần Hồng Minh sững sờ, ngay cả thân là cao thủ Thần Hải cảnh Đường Tuấn, cũng đều có chút chịu không nỗi.
Tuy rằng trước kia đã biết được Trần Lệ Lệ rất phóng khoáng đối với những sự tình về nam nữ. Nhưng không ngờ rằng, anh ta vẫn còn có chút đánh giá thấp cô gái này.
"Trần Lệ Lệ, cô nói cái gì vậy?" Ánh mắt hung ác, tàn nhẫn của Trần Hồng Minh nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Lệ. Ngay lúc đó, anh ta gần như giống hệt một con dã thú sắp nổi giận. Anh ta dùng giọng nói vô cùng âm u gầm lên với Trần Lệ Lệ. Ngay cả tên họ cũng đều mang ra và hét lên, có thể thấy rõ lúc này hắn đã thật sự rất tức giận rồi.
Nếu như tên bạn trai trong miệng của Trần Lệ Lệ này là một công tử nhà giàu có như Trương Văn Minh, thì Trần Hồng Minh sẽ tuyệt đối không nói bất kỳ lời nào. Thế nhưng, Trần Lệ Lệ lại tùy tiện tìm một người đàn ông trong sân bay đến làm bạn trai của cô, dùng tên này đến từ chối hắn. Đặt biệt là, người đàn ông này cũng quá bình thường, quần áo toàn thân thoải mái, không có gì đặc biệt. Trên lưng mang một cái balo lớn, nhìn có vẻ chính là một sinh viên nghèo đang đi du lịch. Người như thế này, làm sao có thể so được với thân mang trăm triệu như anh ta? Trừ phi, mắt Trần Lệ Lệ bị mù rồi, mới có thể vừa ý loại sinh viên nghèo như vậy.
Trần Hồng Minh hiển nhiên sẽ không tin tất cả những gì Trần Lệ Lệ nói. Vậy nên, anh ta trực tiếp xem Đường Tuấn như không khí.
Ánh mắt của Trần Lệ Lệ híp lại, hệt như một con cáo nhỏ, sau đó đột nhiên khoác lấy cánh tay Đường Tuấn, đưa nửa người trên đầy đặn của mình áp sát vào người anh, biểu lộ ra bộ dáng của các cặp yêu nhau đang thể hiện tình cảm. Cô cười chế giễu nói: "Trần Hồng Minh, bản thân anh không biết tự nhìn sao?"
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt của cô liếc qua cẩn thận quan sát Đường Tuấn.