*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trông thấy Đường Tuấn và Pháp Âm cùng tiến vào, ngay lập tức trong mắt Thác Huy Hoàng hiện lên vẻ hận thù, nói: “Pháp Âm, mày dám nhốt tao lại. Không sợ Vu Môn của tao sẽ tiêu diệt toàn bộ chùa Bái Đính mày sao?”
“Ồn ào quá!” Đường Tuấn tiện tay đánh, cả người Thác Huy Hoàng ngã trên mặt đất lăn vài vòng mới chịu dừng lại.
Nếu không phải Đường Tuấn kiềm chế bớt phần lớn sức mạnh, một cái tát này đã đủ để đánh Thác Huy Hoàng tan nát như thịt vụn.
“Mày đừng khinh người quá đáng.” Bị người khác đối xử như vậy, Thác Huy Hoàng chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Anh ta chính là Huyền Vu mạch chính và là Phó Môn chủ của Vu Môn, bình thường luôn đứng chỉ tay năm ngón, chưa từng phải chịu bẽ mặt như thế này.
“Ha ha.” Đường Tuấn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cười, ra vẻ cực kỳ thiếu đòn kiểu như ‘Tao đúng là đang ăn hiếp mày’.
“Nói cho tao biết, tóm lại Vu Môn bọn mày muốn làm cái gì?” Đường Tuấn nhìn xuống Thác Huy Hoàng, trầm giọng hỏi.
Đầu tiên, nhà họ Đường bị Vu Môn tấn công thê thảm, sau đó Vu Môn lại toan tính tranh giành Hiệp hội Y học cổ truyền, đến bây giờ ngay cả nhà họ Tôn và nhà họ Hư đều về phe của Vu Môn, thậm chí Đường Tuấn còn nghi ngờ năm đó rất có thể chính Vu Môn đã cướp sạch kho báu bí mật của dân tộc Mèo.
Nhiều chuyện có quan hệ với nhau như vậy, Đường Tuấn có thể cảm thấy Vu Môn giống như đang thực hiện kế hoạch động trời nào đó.
Thác Huy Hoàng đứng lên từ mặt đất, lạnh lùng lên tiếng: “Cứ mơ đi.”
Anh ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn và Pháp m, nói tiếp: “Chờ đến ngày người đứng đầu Vu Môn của tao xuất hiện, đó là lúc chúng mày phải chết. Hà hà, Thánh Thủ Tông đó là vết xe đổ của nhà họ Đường mày.”
Đường Tuấn thản nhiên nói: “Nếu như thế, vậy mày đi chết đi.”
Nói xong, Đường Tuấn tát một cái l3n đỉnh đầu của Thác Huy Hoàng, đập vỡ cơ hội sống sót của anh ta. Trong mắt Thác Bạt Hoàng còn lại kinh hoàng, anh ta không ngờ Đường Tuấn vậy mà lại kiên quyết giết mình như vậy.
“Người đứng đầu Vu Môn.” Đường Tuấn rút tay lại, lẩm bẩm nhớ kỹ vài chữ này.
Bỗng nhiên anh nhớ tới mọi chuyện theo như lời kể của Tôn Vân Hoa, năm đó vị ông tổ của Vu Môn kia dẫn dắt Vu Môn, thiếu chút nữa đã hủy diệt Y học cổ truyền. Theo như lời của Tôn Vân Hoa, sức mạnh của vị ông tổ Vu Môn đã đạt tới trình độ cao nhất của Võ thuật, sau đó bị vây đánh, bị thương nặng mới không xuất hiện trên đời nữa.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh, nhưng Đường Tuấn chợt lắc đầu phủ nhận.
“Vị ông tổ Vu Môn kia xuất hiện trong thời đại ngàn năm trước. Qua một ngàn năm, cho dù sức mạnh ông ta có cao đến đâu, e rằng đã biến thành một bộ xương khô rồi.” Trong lòng Đường Tuấn nghĩ vậy.
Mặc dù anh là Đạo Thể, hơn nữa bây giờ anh đã phá vỡ sự trói buộc thân xác, thăng cấp Thần Hải, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống tới một trăm năm mươi năm đến khoảng hai trăm năm. Mà cao thủ Cảnh giới Thần Hải bình thường lại kém hơn một bậc, chỉ có thể sống lâu tới một trăm hai mươi năm đến một trăm năm mươi năm.