Chiến Thần Thánh Y

Chương 874




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Nghiêu cười nói: “Tôi chính là Đường Tuấn. Không phải các người đòi máu của tôi hay sao? Vậy đến lấy đi này.”  

Advertisement

Pháp Âm ở bên cạnh nhìn vậy chỉ giữ im lặng.  

Đạo Thể này đúng là chẳng coi ba vị cảnh giới Thần Hải trung kỳ ra gì cả, còn đâm đầu vào chỗ chết khiêu khích người ta.”  

Advertisement

“Pháp Âm, anh đi xuống trước đi.” Đường Tuấn thuận miệng nói với Pháp Âm.  

Pháp Âm đã bị thương nặng, ở lại chỉ làm vướng víu thêm.  

Pháp Âm gật đầu, bay trở về chùa Bái Đính.  

Ba người Tôn Thành cũng không ngăn cản, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về phía Đường Tuấn.  

Ánh mắt Hư Thanh Nhã không mảy may che giấu tí sát khí nào, thản nhiên nói: “Mày đáng chết!”  

Tôn Thành nhìn Đường Tuấn trong dáng vẻ giống như người già, ông ta nhếch miệng cười khinh bỉ, nói: “Xem ra trận chiến ở chùa Bái Đính đã khiến cậu bị thương rất nặng, phải rơi vào thảm cảnh như thế này. Cậu quá tự cao, nhìn thấy ba người bọn tôi mà không chịu đi, còn dám chủ động đưa đầu ra. Đúng là thứ mất não.”  

Còn người đàn ông mặc quần áo kỳ quái còn lại cũng cười khẩy, dường như đang chế giễu Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.  

Vụt!  

Ba người đồng loạt ra tay, gần như không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.  

Tôn Thành đấm một đấm về phía lồ|\|g ngực Đường Tuấn, chiêu thức quen thuộc.  

Hư Thanh Nhã vung hai tay lên, hai cụm sát khí rợn người quấn quanh trên hai bàn tay của ông ta, nhắm về phía cổ Đường Tuấn. Đòn còn chưa kịp tới đã có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương từ hai tay Hư Thanh Nhã khiến lớp da trên cổ Đường Tuấn nổi cả da gà.  

Còn trong tay người đàn ông trung niên kia nhoáng một cái đã nắm chặt cây dao găm trong tay từ khi nào, chĩa thẳng vào phần bụng của Đường Tuấn. Trên thân dao găm khắc họa từng đường nét màu kim loại, mang đến cho người ta cảm giác cuốn hút đến mê muội.  

Cây dao găm này là Chùy Huyền Vu, từng làm Đường Tuấn bị thương. Trên dao găm có khắc họa tám đường vân, rõ ràng đây là Chùy Huyền Vu Bát Văn! Người đàn ông trung niên này thế mà lại là người của Vu Môn, lần này con dao găm Chùy Huyền Vu nằm trong tay ông ta còn kinh khủng hơn khi nằm trong tay Hư Thiên Quang nhiều.  

Đường Tuấn nhếch miệng cười lạnh, nếu anh đụng phải ba người này trước khi đến chùa Bái Đính thì chắc chắn chỉ có đường chết, không có đường sống. Nhưng bây giờ vết thương do Chùy Huyền Vu của anh gần như đã khỏi hẳn, lại còn ẩn ẩn hiện hiện dấu vết đột phá cảnh giới Huyền Bí của Đạo Thể, thực lực đạt tới đỉnh cao trước giờ chưa từng có.