*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài động Bích Ngọc, Phù Hưng dẫn đầu đông đảo các đệ tử chùa Bái Đính trấn thủ. Trong bọn họ trừ Phù Hưng ra, còn có bảy tám tôn sư đại cảnh, là cao thủ thực sự của chùa Bái Đính.
Advertisement
Đường Tuấn bị phật quang đại trận giam trong động Bích Ngọc đã được năm ngày. Hai ngày bắt tiên, bọn họ còn hết sức cẩn thận, rất sợ Đường Tuấn thoát khỏi cạm bẫy và chùa Bái Đính nhuộm máu. Nhưng bây giờ qua năm ngày, trong động Bích Ngọc lại không có bất cứ động tĩnh gì, như chết lặng vậy. Bọn họ không tránh khỏi có chút thả lỏng, lúc này đang tụ năm tụ ba ở một chỗ tán gẫu.
Advertisement
"Tôi nhìn đạo thể cũng chỉ có vậy, bị trấn áp trong động Bích Ngọc năm ngày, giống như người chết vậy, ngay cả một tiếng hừ cũng không có. Thật chả thú vị gì."
"Đừng nói lung tung. Cũng không phải đạo thể không mạnh, mà phật quang đại trận trong động Bích Ngọc đó quá mạnh. Chùa Bái Đính tôi có thể sánh ngang với chùa Ba Vàng, trở thành hai môn phái lớn của phật môn. Nhân tố của Động Bích Ngọc chiếm phần lớn. Ta nghe, một trăm năm trước chùa Ba Vàng từng có một vị cao thủ đến, muốn để cho chúng ta chùa Bái Đính trở thành một nhánh của chùa Ba Vàng. Khi đó chủ trì đương nhiệm chùa Bái Đính chúng ta liền dẫn ông ta vào động Ngọc Bích, sau khi ra khỏi động, chùa Ba Vàng không dám nói đến chuyện thống nhất nữa."
"Hừ! Tuy nói như thế, nhưng tên đạo thể hiện tại có phần quá yếu đuối, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có. Tôi nhìn chủ trì và mấy vị trưởng lão đề cao cậu ta quá."
"Sư huynh nói không sai. Ba trăm đầu trước chùa Bái Đính ta mặc dù sinh ra đạo thể, nhưng cũng vì thế chùa Bái Đính chúng ta đã rước phải đại họa, bị buộc phải phong sơn gần mười năm. Hàng trăm năm qua, chùa Bái Đính ta lại vì vậy mà không còn uy danh. Tôi thấy tên này vốn dĩ không phải đạo thể tuyệt thế vô song, mà là mầm mống tai họa."
Mấy người này nói chuyện phần lớn đều là các đệ tử trẻ tuổi của chùa Bái Đính, sủng bái chùa Bái Đính gần như phát điên, đối với chuyện năm chưa, bọn họ chỉ là được nghe kể, tất nhiên không có thiện cảm với vị sư tổ Hàn Nhật Long vì chùa Bái Đính suýt chút nữa rơi vào nguy hiểm này.
"Được rồi. Cũng đừng nói chuyện nữa, để tôi có tinh thần, cận thân đạo thể phản kháng cuối cùng." Phù Hưng nghe thấy nhưng tiến này liền mắng. Sắc mặt ông ta có chút buồn bã, nhưng đệ tử trẻ tuổi của chùa Bái Đính này sao lại kiêu căng ngạo mạn như thế, tương lai thật sự có thể gánh đại kỳ của chùa Bái Đính không?
"Chỉ hy vọng chuyện này có thể sớm chấm dứt, chùa Bái Đính ta có thể sinh ra một đạo thể nữa. Đến lúc đó, chùa Bái Đính ta mới có thể nâng cao danh tiếng. Dựa vào đạo thể, ít nhất có thể khiến chùa Bái Đính ta hưng thịnh trong hai trăm năm." Trong lòng Phù Hưng lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa động Bích Ngọc.
Những người khác không kiềm được bỉu môi, mấy ngày nay tin tức Phù Hưng trọng thương truyền khắp chùa Bái Đính. Khi xua ông ta là thủ tọa giới luật viện của chùa Bái Đính, uy nghiêm không ai bằng. Nhưng lúc này mọi người lại không coi lời nói của anh ta ra gì, lẩm bẩm: "Xem ra sư thúc Phù Hưng không chỉ bị đạo thể đả thương, ngay cả lá gan cũng bị dọa sợ. Một đạo thể bị trọng thương, dựa vào chùa Bái Đính ta thuận tiện trấn áp được."
Sắc mặt Phù Hưng hơi khó coi, chuyện xảy ra ngày đó trong động Bích Ngọc chung quy chỉ có số ít người của chùa Bái Đính biết được. Ngay cả trưởng lão Vô Thường cũng bỏ mạng, tin Pháp Âm bị trọng thương đến nay đều bị phong tỏa, đám người an nhàn này, nguy hiểm sâu trong núi, như ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết sự kinh khủng của đạo thể thế nào.