*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giọt máu tươi này giống như mang đến một viên màu vàng, nhưng lại trong suốt chân thực hơn máu của Đường Tuấn, thậm chí ánh sáng chiếu vào đều rực rỡ một màu vàng.
"Giọt máu tươi này là giọt cuối cùng ta giữ lại, nếu ta và cậu đều là đạo thể, vậy ta thành toàn cho cậu." Hàn Nhật Long chích máu tươi ở đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng bắn ra. Giọt máu tươi màu vàng sáng rực bắn vào ngực Đường Tuấn.
Advertisement
Giọt máu ấy bắn vào ngực Đường Tuấn, liền biến mất không thấy đâu. Hàn Nhật Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói một câu: "Đáng tiếc ta không thể lại xuất hiện phong thái đạo thể vô song nữa." Đường Tuấn như cảm nhận được, liền mở mắt. Ánh mắt của hai người giao nhau, gật đầu chào hỏi lẫn nhau. Sau đó Hàn Nhật Long hoàn toàn nhắm mắt, trên người lại không còn bất kì khí tức nào nữa. Không chỉ có như vậy, cơ thể của ông ta bắt đầu lão hóa, trong nháy mắt liền biến thành cát bụi. Một lát sau, chỗ ấy chỉ còn lại một đống cát bụi.
Advertisement
Nhắm mắt lại, vừa mở mắt.
Hại vị tôn giả đạo thể Đường Tuấn và Hàn Nhật Long này giống như cách nhau ba trăm năm.
"Tạm biệt." Đường Tuấn hơi cúi đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nói trong lòng một câu.
Anh nhắm mắt lại lần này, sau khi giọt máu của Hàn Nhật Long tiến vào trong cơ thể anh, giống như cơ thể anh xảy ra một loại biến đổi nào đó.
Giọt máu kia của Hàn Nhật Long dường như có chút nhiệt lửa, mà cơ thể anh như dầu hỏa, hai thứ tiếp xúc với nhau gay ra phản ứng kịch liệt. Nguyên khí, cơ thể của anh cũng đang kịch liệt đông cứng cơ giật, không ngừng bị tiêu hao. Vết thương của Huyền không những không ổn, ngược lại trong nháy mắt này hoàn toàn bộc phát. Vốn dĩ tóc anh chỉ hơn nửa là màu xám trắng, bây giờ dường như không còn màu đen, giống như một thiếu niên nhuộm tóc màu bạch kim lập dị kì quái.
Chỉ có tinh thần của anh càng tường tận. Tinh thần trường hà thậm chí tấn công một chiều về phía hư ảnh tượng phật, hoàn toàn đuổi hư ảnh tượng phật khỏi tiềm thức mình.
Một luồng khí tức chết chóc cô quạnh đáng tỏa ra trên cơ thể Đường Tuấn, thậm chí da của anh đều ở đây biến thành nhăn nhúm héo khó, giống như từ một thanh niên hơn hai mươi tuổi qua nửa thế kỉ, từ từ trở thành một ông lão già nua. Nhưng sống lưng anh vẫn thẳng tắp, không có chút nào giao động.
Đối với tình trạng cơ thể thay đổi hoàn toàn này, Đường Tuấn ban đầu còn có chút hoài nghi không hiểu và sợ hãi. Thậm chí hoài nghi giọt kia máu của Hàn Nhật Long có phải để lại cho người kế nhiệm chùa Bái Đính hay không.
Nhưng rất nhanh, anh liền xóa hết suy đoán này.
Giọt máu kia của Hàn Nhật Long hiển nhiên ấn nấu nơi sâu nhất trong tâm trí, là tinh hoa sinh mệnh chân chính. Chùa Bái Đính cho dù rộng rãi, cũng tuyệt sẽ không dùng loại bảo huyết này làm tiền đặt cược. Hơn nữa, anh có thể cảm giác được sức sống trong cơ thể ảnh bạo phát mãnh liệt, chỉ đợi một cơ hội liền có thể hoàn thành lột xác.
Anh chợt nhớ đến một cảnh bản thân đã nhìn thấy trong đầm lầy kia.
Một thân cây mọc lên từ trong bùn đất.
Giống như tình trạng của anh bây giờ, hay nói là rất giống một hạt giống mọc lên từ dưới đất.
"Có lẽ tôi biết năm đó Hàn Nhật Long trải qua cái gì." Sắc mặt Đường Tuấn hơi trầm xuống, trên mặt chợt thoáng qua vẻ kiên nghị: "Đáng tiếc cuối cùng mình và ông ta lại không giống nhau. Ông ta có, tôi cũng có. Ông ta không có, tôi cũng có. À, nhắc tới, lần này tôi còn phải cảm ơn Hư Thiên Quang. Nếu là không nhờ chùy Huyền Vu, có lẽ tôi không thể đạt đến bước này trong thời gian ngắn."
Nói đến đây, anh chậm rãi đứng dậy.
Anh đã ngồi rất lâu trong hang động, trước đây anh luôn bị phật quang áp chế, không thể cử động được.
Mà bây giờ, anh cuối cũng có thể vươn vai, hưởng tự do!