Đường Tuấn nhíu mày, Bồ Đề Bảo Tướng mà đám Vô Thường tu luyện quả thật có chút hay ho, những sơi tơ tinh thần rũ xuống kia tuy vô hình, lại khiến người ta có cảm giác hết sức cứng rắn. Tinh thần lực của anh trào ra từ giữa trán, rồi hóa thành con sông, mặc dù có thể cắn nuốt được một số sợi tơ tinh thần, nhưng chúng có rất nhiều, càng ngày càng nhiều, giống như vô số yêu ma quỷ quái quấn quanh người, làm con người ta bực bội.
Advertisement
"Quả nhiên là rắc rối mà." Đường Tuấn lẩm bẩm.
Lúc này, Pháp m đã cách anh rất gần, anh ta thong thả giơ một bàn tay lên, như tính đấm. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi mà không gian như bị đập vỡ, trong động Bích Ngọc chợt nổi lên vũ bão. Chiêu mở đầu đã có uy thế mạnh như thế, có thể thấy nếu một quyền ấy đánh ra sẽ đánh sợ như nào. E rằng ngay cả cao thủ như Trương Tín Triết cũng phải chết.
Advertisement
Ba người Vô Thường thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Đại Nhật Kim Cương Thân của Pháp m đã sắp luyện tới đỉnh, cho dù trong số các trụ trì của Chùa Bái Đính đều có thể xếp ở mấy vị trí đầu. Một quyền này mà đánh ra thì không chết cũng bị thương nặng." Vô Long khen. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Vô Thành nói: "Nếu trên đời không có Đạo Thể gì đó thì chỉ dựa vào công pháp này của Chùa Bái Đính chúng ta thôi là có thể trở thành danh gia vọng tộc luyện thể đứng đầu ở hiện tại rồi."
Vô Thường khẽ gật đầu, trong mắt của ông ta toát lên sự oán hận, nói: "Tên này đáng chết."
Ông ta mới bị Đường Tuấn nuốt một phần ba tinh thần lực, đồng nghĩa với việc mất gần mười năm mất ăn mất uống tu luyện, hỏi sao ông ta không hận cho được!
"Thật sự cho rằng tôi chỉ có thể ngồi chờ chết sao?" Sắc mặt Đường Tuấn lạnh băng, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Lúc này, Phù Hưng và Luân Châu dẫn đầu đám người của Chùa Bái Đính đang chờ đợi bên ngoài động Bích Ngọc.
"Thầy cũng không khỏi quá cẩn thận rồi. Động Bích Ngọc là khu đất cấm của Chùa Bái Đính chúng ta, có cao thủ trong chùa trông coi. Lần này lại có ba vị trưởng lão ra tay, Đạo Thể có mạnh thì có thể làm nên trò trống gì chứ? Sao thầy lại không cho con quan sát? Có thể tận mắt nhìn thấy Đạo Thể chết đi, chưa biết chừng con còn hiểu được điều gì đó." Luân Châu biu môi, mặt mày lộ vẻ khinh thường.
Phù Hưng nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: "Dù sao Đạo Thể đã ẩn mình ba trăm năm, ai cũng không biết rõ về thủ đoạn của cậu ta. Sư huynh cũng là sợ lỡ Đạo Thể nổi điên sẽ làm con bị thương. Đến lúc đó sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Chùa Bái Đính chúng ta."
Luân Châu hừ lạnh một tiếng, nói: "Sư thúc, mọi người đề cao anh ta quá rồi. Một Đạo Thể đang bị thương mà thôi, còn có thể khiến con bị thương ư?"
Anh ta vừa nói xong, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên từ trong động Bích Ngọc: "Sấm đến đây!"
Luân Châu, Phù Hưng và mọi người trong chùa bên ngoài động chợt thay đổi sắc mặt, sau đó thấy được một cảnh hết sức khủng bố.
Chỉ thấy trên không động Bích Ngọc vốn trời trong nắng ấm, theo một câu đó, bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng sấm sét to cơ cánh tay trẻ con, nó giống như một cây giáo, phóng thẳng từ trên trời xuống, lao vào trong động.
"Lôi pháp của Thiên Sư Đạo núi Yên Tử!" Cơ thể Phù Hưng khẽ run lên, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi. Ban nãy, luồng sấm sét kia lao vào trong động thì trong lòng ông ta chợt dấy lên một cảm giác cái chết đang đến gần. Nếu luồng sấm sét ấy bổ vào trên người ông ta, e rằng Phù Hưng chỉ còn con đường chết. Dù ông ta có tu luyện bí quyết Luyện Thể Phù Hưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
"Nhưng mà lôi pháp của Thiên Sư Đạo có mạnh như vậy ư? E là Trương Tín Triết đến đây cũng không thể gọi được luồng sấm sét như ban nãy." Trái tim Phù Hưng như rớt xuống hầm băng, khi đối mặt với luồng sấm sét kia, sự tự tin lúc nãy cũng bị dao động.