*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nói láo!" Một trường lão khác mặt mày giận dữ nói: "Đây chỉ là suy đoán của một mình cậu mà thôi. Chúng tôi đã quan sát di hài của tổ sư không biết bao nhiêu lần, cậu mới nhìn bao lâu? Sao có thể biết rõ hơn chúng tôi."
Advertisement
Chỉ có Pháp m là trong mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Advertisement
Pháp m chợt nhớ tới một chuyện, là trụ trì Chùa Bái Đính, tất nhiên sẽ có quyền hạn cao hơn ba vị trưởng lão rất nhiều, nên cũng biết rõ chuyện rút máu năm xưa hơn. Trong sách sử có ghi, năm xưa các bậc tiền bối trong chùa đang rút máu của Hàn Nhật Long thì bất ngờ có một giọt máu rơi xuống đất, không ngờ trên mặt đất lại mọc lên một gốc cây, chỉ trong vài phút đã lớn nhanh như thổi. Lúc ấy, các tiền bối nghĩ rằng đó là sự kỳ diệu của máu Đạo Thể, nhưng có người nghi ngờ rằng đó là sức sống trong Đạo Thể vẫn chưa tắt. Có điều, lúc đó quy trình rút máu đã đến giai đoạn cuối cùng, nên suy đoán đó nhanh chóng bị người cố tình bỏ qua. Chẳng qua, chuyện này lại được ghi chép trong một cuốn sách bí mật nhất của Chùa Bái Đính, chỉ có các thế hệ phương trượng trụ trì mới được lật xem."
Mà giờ lời nói của Đường Tuấn lại giống y ghi chép trong cuốn sách kia.
Pháp m không dám nghĩ tiếp, nếu suy đoán của Đường Tuấn là thật, vậy năm đó Chùa Bái Đính đã làm sau, còn là sai hoàn toàn. Không những thế, những cố gắng ba trăm năm qua của họ cũng giống như một trò cười. Đạo Thể năm đó bước vào Cảnh giới Thần Hải thì không cần, lại muốn phí hoài ba trăm năm đúc lại một Đạo Thể khác. Đây quả thật là bỏ gần tìm xa.
Đường Tuấn lại cười một cách giễu cợt, nói: "Thế nên tôi mới nói mấy người ngu! Cả đám tầm nhìn hạn hẹp, toàn lũ cổ hủ cứng đầu! Ba trăm năm trước là thế, ba trăm năm sau cũng vậy."
Anh nhìn về phía Pháp m hỏi: "Pháp Âm, anh dẫn ba người kia tới làm gì? Lẽ nào định học theo ba trăm năm trước, cũng muốn rút máu của tôi?"
Pháp m hoàn hồn lại, nếu lời Đường Tuấn nói là thật, nhưng sai cũng sai rồi, giờ nghĩ lại cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể nắm chắc cơ hội trước mắt. Pháp Âm hít sâu một hơi, trên gương mặt lộ ra vẻ hiền từ, nói: "Số của thí chủ đã hết, lần này chúng tôi đến, đúng là muốn mượn máu của cậu để dùng. Hy vọng thí chú đồng ý. Đợi đến khi tên tuổi Chùa Bái Đính chúng tôi truyền khắp muôn đời sẽ đúc một bức tượng cho thí chủ rồi thờ cúng."
Pháp m nói như thật, dường như Đường Tuấn cống hiến máu mình ra cho tương lai của Chùa Bái Đính là chuyện đương nhiên vậy.
Đường Tuấn nghe vậy không khỏi bật cười ha ha, nói: "Mấy người quả nhiên đều là đồ đạo đức giả. Muốn lấy máu của tôi mà còn nói năng đầy vẻ chính nghĩa như vậy, đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt đó. Năm xưa, Hàn Nhật Long sinh ra ở loại địa phương này, thật là đáng buồn cho ông ta."
"Chuyện của Chùa Bái Đính tôi không tới lượt một người ngoài như cậu phán xét!" Một trưởng lão hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
"A di đà Phật." Pháp Âm khẽ cười nói: "Để tôi giới thiệu cho Đường thí chủ, ba vị này là ba trưởng lão canh giữ Chùa Bái Đính, lần lượt là Vô Thành, Vô Thường và Vô Long. Ba người bọn họ đều có Cảnh giới Thần Hải, cộng thêm tôi đây. Đường thí chủ có thể khiến cho Chùa Bái Đính chúng tôi dốc hết sức ra tay, cũng coi như là vinh hạnh."
"Pháp m, còn nhiều lời với cậu ta làm gì nữa. Nếu tên này cứng đầu cứng cổ không chịu chủ động dâng hiến của cửa Phật, vậy hãy để chúng tôi khiến cậu ta nằm lại đây mãi mãi đi." Trong ba vị trưởng lão, Vô Long là người có tính cách nóng nảy và lớn tuổi nhất, chẳng giống một hòa thượng tu thân dưỡng tính trong cửa Phật gì hết, trái lại giống một tên du côn một lời không hợp bèn ra tay đánh nhau.
Ánh mắt Pháp Âm lộ ra vẻ thương xót, dường như có hơi đáng tiếc. Nhưng cũng không vì thế mà nương tay, trên người đột nhiên truyền ra từng tiếng Phạn, kinh Phật cũng dần dần vang lên. Cơ thể Pháp m bắt đắt phát ra ánh sáng chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách trong động Bích Ngọc. Pháp Âm giống như biến thành một vầng mặt trời, xua tan bóng tối và mọi yêu ma khỏi thế gian.