*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù mọi người đều khó hiểu, nhưng Pháp m cũng đã lên tiếng, nên họ không dám cãi lại. Chỉ đành hậm hực căm giận Đường Tuấn, lần lượt rời đi.
Advertisement
Đêm đó, Đường Tuấn được sắp xếp trong một căn phòng ở Chùa Bái Đính. Chỗ này nằm trong một góc vô cùng hẻo lánh của chùa, có vẻ hòa thượng nơi đây muốn dùng cách này để cho thấy sự ghét bỏ đối với Đường Tuấn. Nhưng anh cũng không để ý, vẫn thảnh thơi, ăn cơm chùa xong bèn trở về phòng nghỉ ngơi.
Advertisement
"Không được! Tuyệt đối không được! Sư huynh, không thể để cậu ta vào động Bích Ngọc quan sát di hài của tổ sư được. Lỡ cậu ta thật sự hiểu được gì thì chẳng phải mọi cố gắng ba trăm năm qua của chúng ta đều đổ sông đổ biển sao." Trong điện giới luật viện, Phù Hưng gần như là hét lên những lời này.
Luân Châu đứng cạnh, mím chặt môi, siết chặt nắm tay. Tuy anh ta không nói câu nào, nhưng đã tỏ rõ thái độ của mình.
Muốn đánh thì đánh.
Pháp Âm ngồi trên cái đệm cói trong điện thờ, ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật mạ vàng bên trên, lẩm bẩm: "Chùa Bái Đính chúng ta coi xử quyết ngoại xâm, càn quét yêu mà là nhiệm vụ của mình. Nhưng đến giờ đã gần ba trăm năm chưa từng nghe thấy tiếng tăm của Chùa Bái Đính, ta thẹn với tổ sư."
Phù Hưng ngẩn ra, trong lòng hơi chua xót.
Sau thời huy hoàng của Hàn Nhật Long vào ba trăm năm trước, Chùa Bái Đính bị bắt đóng cửa gần mười năm, rồi sau đó không còn thế hệ xuất sắc xuất hiện nữa. Mấy năm nay, người trong giới võ thuật nhắc tới Chùa Bái Đính đều liên quan tới Hàn Nhật Long và chẳng còn kính trọng gì nữa. Giống như Chùa Bái Đính mà không có Hàn Nhật Long thì chẳng còn là Chùa Bái Đính. Pháp Âm, Phù Hưng và những hòa thượng thuộc thế hệ trước biết rất rõ tình trạng ấy. Cho nên, Phù Hưng mới có thể sốt ruột giành lấy quả Xích Viêm, mới có chuyện thiên tài như đại sư huynh Luân Châu ru rú trong chùa không bước ra ngoài. Bọn họ đều muốn không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì phải chấn động người đời!
Pháp Âm đứng dậy, bàn tay gầy đét vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng của Luân Châu, nói: "Chắc trong lòng con rất hận người thầy như ta, vì đã cất giấu con cả hơn hai mươi năm."
Luân Châu không đáp, dường như đồng ý với lời nói ấy.
Anh ta quả thực hận! Tuy Chùa Bái Đính bồi dưỡng anh ta, nhưng lại ràng buộc sự tự do. Anh ta nhận được mọi truyền thừa vào ba trăm năm trước của Hàn Nhật Long thì đáng lẽ phải đánh đâu thắng đó, chịu người đời sùng bái như ông ta. Dựa vào cái gì lại tủi hờn ở trong ngôi chùa đổ nát núi sâu rừng già không ai biết đến này? Dựa vào cái gì đám Trương Tĩnh Hòa có thể nổi tiếng trong giới võ thuật, mà anh ta lại chẳng có tiếng tăm gì, chỉ có thể được nhắc đến trong miệng những sư đệ trong chùa?
Trong lòng anh ta có rất nhiều khó chịu, nhưng những câu hỏi ấy lại không lời giải đáp. Vì vậy, Chùa Bái Đính và Pháp m - thầy của anh ta bèn trở thành đối tượng bị Luân Châu căm hận.
Luân Châu có lòng ấp ủ!
Lòng ấp ủ ấy không phải phục hưng Chùa Bái Đính, mà là giống như Hàn Nhật Long, muốn đánh đâu thắng đó, không người địch lại! Anh ta cho rằng chỉ cần mình làm tốt hơn Hàn Nhật Long thì Chùa Bái Đính cũng có thể thơm lây, cũng coi như một loại phục hưng!
"Ta không trách con." Ánh mắt Pháp Âm toát lên vẻ cưng chìu, tựa như một người bố đang nhìn đứa con trai của mình, bình tĩnh nói: "Ban đầu, ta nghĩ rằng con phải giấu mình thêm vài năm nữa, ta lại thẹn với con thêm vài năm. Nhưng giờ Đạo Thể đến, có lẽ chính là một cơ hội."