"Không biết lần này thí chủ đến đây là có chuyện gì?" Pháp m bình tĩnh hỏi.
Phù Hưng thì lại cảnh giác nhìn Đường Tuấn, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào. Ông ta nhìn tóc của Đường Tuấn đã từ đầu bạc biến thành màu đen, lẽ nào vết thương của cậu ta đã khỏi rồi?
Advertisement
Ánh mắt Đường Tuấn liếc nhìn mười mấy tên hòa thượng trước mặt, sắc mặt hơi thay đổi. Mười mấy người này vậy mà đều là cao thủ Cảnh giới Chân Khí, để ở ngoài ai ai cũng là nhân vật Cảnh giới Tông Sư trông giữ một phương. Nhưng lúc này, Chùa Bái Đính lại lấy ra hơn mười người, so với nhà họ Tôn và nhà họ Hư còn đáng sợ hơn. Xứng đáng là môn phái võ đạo lớn đã từng huy hoàng một thời.
Đường Tuấn mỉm cười, đáp: "Tôi muốn muốn mượn Hàn Nhật Long của ba trăm năm trước xem thử!"
Câu ấy vừa nói ra, mọi người trong Chùa Bái Đính đều im lặng, một bầu không khí ngột ngạt chợt bao phủ nơi đây. Đặc biệt là những hòa thượng trẻ kia, đều lộ ra vẻ mặt căm thù, chân khí không ngừng tràn ra, bất cứ lúc nào cũng có thể liều chết một trận! Hàn Nhật Long là niềm kiêu hãnh của Chùa Bái Đính, dù cuối cùng ông ta cũng không thể đột phá, nhưng vẫn chẳng thể dao động địa vị ông ta trong lòng họ. Nhưng giờ Đường Tuấn vừa đến đã há miệng nói muốn quan sát di hài của Hàn Nhật Long. Chuyện này quả thật chẳng khác gì đào bới phần mộ tổ tiên của người ta.
Pháp m cũng lạnh mặt, giọng điều đầy sát khí nói: "Thí chủ đang nói đùa đấy à?"
Đối mặt với khí thế kinh người từ mọi người trong Chùa Bái Đính, Đường Tuấn phảng phất như không thấy, nói: "Tôi không có nói đùa."
Anh có thể cảm nhận được Pháp Âm có Cảnh giới Thần Hải, có sức mạnh chẳng kém cạnh gì Trương Tín Triết.
Sát khí càng trở nên nồng nặc hơn khi câu đó vừa nói ra, đám hòa thượng Chùa Bái Đính cầm côn nhìn về phía Pháp m. Chỉ cần Pháp Âm nói một câu thôi là bọn họ sẽ ra tay chiến đấu quên mình.
Trong đôi mắt của Phù Hưng tràn ngập sự giận dữ, lồ||g ngực phập phồng không ngừng, tiếng hít thở ồ ồ như tiếng quạt gió, trông như lực sĩ Kim Cang đang nổi giận.
Ánh mắt Pháp Âm đầy vẻ nghiêm túc, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh. Pháp Âm im lặng một lát, rồi nhìn Đường Tuấn nói: "Cậu cũng biết ý nghĩa củ tổ sư Hàn Nhật Long đối với Chùa Bái Đính chúng tôi. Ngay cả khi ông ta đã chết, nhưng vẫn không thể khinh nhờn. Tôi biết cậu nghĩ gì, chỉ là người đời đều biết hồi đó tổ sư Hàn Nhật Long vẫn chưa bước ra khỏi cảnh giới kia. Dù cậu có xem cũng chẳng có tác dụng gì."
Đường Tuấn nói: "Tôi biết. Thế nhưng, tôi vẫn muốn tận mắt nhìn thấy."
Đều là Đạo Thể, nên đương nhiên mọi thứ của Hàn Nhật Long vẫn có chỗ có thể k1ch thích đến Đường Tuấn. Đây có thể là hy vọng cuối cùng của Đường Tuấn, vậy thì sao anh có thể từ bỏ chỉ với một câu của Pháp Âm được.
Pháp m im lặng, hơn mười giây sau mới nói: "Chuyện này rất quan trọng, một mình tôi không thể quyết định được. Mời thí chủ ở lại nghỉ ngơi trong Chùa Bái Đính một đêm, ngày mai, tôi sẽ cho câu một câu trả lời thuyết phục."
"Được." Đường Tuấn gật đầu đồng ý.
Dù sao Chùa Bái Đính cũng từng huy hoàng một thời, có thực lực bỏ xa đông đảo các gia tộc võ thuật khác. Nếu như không phải bắt buộc, Đương Tuấn thật sự không muốn sử dụng sức mạnh.
"Sư huynh, huynh." Phù Hưng thấy giọng điệu Pháp Âm bình tĩnh lại, có ý định đồng ý với Đường Tuấn, không khỏi nghẹn ngào nói.
Pháp Âm âm trầm liếc ông ta một cái, sau đó nói với đám hòa thượng cầm côn và chúng chú tiểu: "Giải tán đi."