Anh vận chuyển Thần Tàng quyết, hấp thụ hết nguyên khí ở xung quanh, tăng cường sức mạnh của bản thân. Hai tiếng sau trong thung lũng đã không còn ánh mặt trời, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt chiếu từ trên cao vào trong thung lũng, thỉnh thoảng có những tiếng côn trùng kêu râm ran, càng khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh và yên bình hơn.
Advertisement
Trong thung lũng Đầm Lầy có nhiều côn trùng có độc và con vật kỳ lạ, có rắn độc bảy màu sặc sỡ chui ra từ trong hang động, một đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào cơ thể Đường Tuấn, toát lên vẻ tham lam. Nó di chuyển trong bụi cỏ, chỉ phát ra những âm thanh bé nhỏ, đến gần Đường Tuấn từng chút một, nước bọt tanh hôi nhỏ giọt từ trong miệng nó ăn mòn toàn bộ cỏ cây. Khi chỉ cách Đường Tuấn chưa tới hai mét, nó mạnh mẽ bật người lên, mở rộng miệng rắn, hai chiếc rang nọc trắng ngà to tướng hiện ra vẻ sắc lạnh dưới ánh trăng.
“Súc sinh!” Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên trong thung lũng, không ngờ trong đôi mắt tam giác ấy của con rắn độc bảy màu sặc sỡ lại toát ra sự sợ hãi và cầu xin. Nhưng chẳng ăn thua gì, thân thể dài gần ba mét của nó nổ tung trong không trung, hóa thành một đống máu thịt.
Mà những côn trùng có độc và kỳ lạ khác nhìn thấy cảnh này thì lũ lượt chui hết vào hang động, không dám hó hé gì nữa.
Đường Tuấn mở mắt ra, anh vung tay lên một cái, đập tan đống máu thịt nồng nặc mùi hôi thối kia.
“Thung lũng Đầm Lầy này đúng là một nơi rất tốt để tu luyện, đáng tiếc nó không phù hợp với mình.” Đường Tuấn nhỏ giọng thì thầm. Chân khí hiện tại của anh đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, trận chiến với ba người Tôn Vận Kỳ, trừ ba quyền Phá m Chưởng cuối cùng, thì những cái khác không khiến anh hao tổn là bao. Đáng tiếc vết thương của anh do Chùy Huyền Vu gây nên, không phải chỉ dựa vào tu luyện là có thể chữa trị được.
Ánh mắt anh liếc sang thì chợt nhìn thấy hộp kim châm ở bên cạnh, trong lòng anh hơi rung động, cầm chiếc hộp lên. Phái Thần Châm dùng châm pháp để lập phái, chiếc kim châm này lại là chiếc mà Cơ Thục Quyên thường mang theo bên người, chắc chắn đây là một vật cực kỳ quý trọng trong Phái Thần Châm.
Dáng vẻ chiếc hộp cực kỳ cổ xưa, bên trên được vẽ một vài hoa văn thuốc bắc, có thanh đại, có quế, có ngải diệp… Toàn là những vị thuốc hiếm gặp.
Mở chiếc hộp ra, thứ đập vào mắt chính là năm chiếc kim châm dài mười lăm, mười sáu centimet, kim châm khác với ngân châm bây giờ, nó càng nhỏ và dài hơn. Một mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra từ kim châm, chỉ ngửi thoáng qua thôi cũng khiến Đường Tuấn có cảm giác tinh thần chấn động, mùi thuốc giống như có tác dụng làm đầu óc tỉnh táo hơn vậy.
Trong mắt Đường Tuấn lóe lên vẻ khác lạ, anh nhặt một chiếc kim châm lên, giơ lên trước mắt nhìn thật kĩ. Anh chỉ nhìn thấy trên kim châm tựa như sợi tóc này giống như được vẽ một vài đường vân kì lạ, những hoa văn này rất phức tạp, dường như có thể tìm hiểu đến thời đại nghìn năm trước. Anh chợt nhớ tới một câu chuyện mà ông nội mình Đường Hạo từng nói đến.
Từ rất lâu về trước, có một thánh thủ y đạo phát minh ra một loại kim châm. Loại kim châm này khác với kim châm và ngân châm dùng để châm cứu, kim châm này được chế tạo bởi chất liệu đặc biệt, sau đó ngâm trong nước thuốc chứa đủ các dược liệu quý giá trộn lẫn với nhau, sau đó từ từ đun chín, cho đến khi kim châm hấp thụ toàn bộ nước thuốc vào. Khi chữa bệnh cho người khác, chỉ cần đâm kim châm vào huyệt vị, số nước thuốc ấy sẽ phát huy tác dụng, có công hiệu chữa trị bách bệnh. Nhưng chế tạo loại kim châm này khá khó, hơn nữa nước thuốc dùng để ngâm kim châm đều là các dược liệu vô cùng quý giá, giá thành quá cao, rất khó sử dụng phổ biến.
“Không ngờ rằng truyền thừa của Phái Thần Châm lại là loại kim châm thượng cổ được chế tạo bí mật này, quả nhiên không hổ là môn phái Y học cổ truyền được truyền thừa nghìn năm mà.” Đường Tuấn cảm thán một câu.
Anh trầm ngâm một hồi, rồi lấy hai chiếc kim châm ra đâm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và Thiên Trì ở lồ||g ngực. Hai luồng khí vừa ấm vừa mát cùng tràn ta từ đỉnh đầu và ngực, hai luồng khí này mang theo sức sống mãnh liệt, dường như có thể thay đổi cả cơ thể con người vậy. Thậm chí Đường Tuấn cảm giác cả người mình đang nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh nhắm mắt lại, bước vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào trong thung lũng, Đường Tuấn mới từ từ mở mắt ra.