“Quyền mới vừa rồi, cậu còn có thể ra mấy lần nữa?” Tôn Vận Kỳ nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, dường như muốn nhìn ra được điều gì đó từ vẻ mặt của anh.
Đường Tuấn cười nhạt nói: “Đủ để cho toàn bộ mấy người nằm lại chỗ này. Nếu không tin thì mấy người có thể đến thử một chút.”
Advertisement
Tôn Vận Kỳ lộ ra vẻ do dự, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói: “Nhà họ Tôn chúng tôi nhận thua.”
Hòa thượng Phó Hưng thấy vậy, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng mà chỉ có thể nặn ra một nụ cười khó coi, nói: “Quả nhiên Đạo Thể có phong thái có một không hai. Nếu như có cơ hội, sư huynh của tôi là trụ trì Chùa Bái Đính rất muốn gặp cậu.”
Đường Tuấn nói: “Có rất nhiều cơ hội.”
Người của nhà họ Tôn, Chùa Bái Đính lần lượt rời đi, ngay cả Ngôn Hòa Minh cũng thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, trong phút chốc trong thung lũng Đầm Lầy trở nên có chút trống rỗng.
“Thưa cô, chúng ta đi thôi. Sợ là quả Xích Viêm không có phần của chúng ta đâu.” Khúc Tường Vi có chút uể oải, thấp giọng khuyên nhủ.
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Thục Quyên rũ xuống, nhàn nhạt nói: “Chờ một chút đi.”
Đường Tuấn liếc nhìn phe cánh của Phái Thần Châm, khẽ mỉm cười với Cơ Thục Quyên, sau đó đi tới giữa Đầm Lầy, nhẹ nhàng hái quả Xích Viêm xuống. Trái cây hái xuống, cây quả Xích Viêm lập tức tự bốc cháy, sau vài giây thì chỉ còn lại một đống tro tàn.
Quả Xích Viêm vào trong tay nóng hổi, bề ngoài vỏ quả có ánh sáng màu đỏ đang lưu chuyển, bên trong ẩn chứ nguyên khí hệ Hỏa cực kỳ đậm đà. Nếu như người tập võ nội công ăn vào thì sợ là sẽ bị cháy đến xương cũng không còn.
“Đáng tiếc, mặc dù quả Xích Viêm này là linh quả, dược liệu chân chính nhưng mà lại không có tác dụng với mình.” Đường Tuấn có chút thất vọng. Vốn anh còn nghĩ nới đây có linh dược xuất thế có thể giúp anh phục hồi tình trạng vết thương, nhưng mà sau khi biết được là quả Xích Viêm thì anh đã biết hy vọng này không lớn rồi.
Quả Xích Viêm có thể rèn luyện cơ thể và tinh thần, nhưng mà Đường Tuấn là người có Đạo Thể, là tinh thần và thể xác mạnh nhất trên đời này. Tinh thần của anh đã tới Nhập Thần. Quả Xích Viêm với anh mà nói là thứ vô bổ.
Khóe miệng anh lộ ra nụ cười khổ, không nghĩ tới dốc hết toàn lực, đến cuối cùng thậm chí còn phải dùng lực lượng đạo thể nhưng lại có được thứ như vậy. Anh thấy Cơ Thục Quyên cách đó không xa, trong lòng khẽ động, đi tới.
“Cậu muốn làm gì?” Khúc Tường Vi đứng chắn trước người Cơ Thục Quyên, chặn Đường Tuấn lại, lạnh lùng nói.
“Trưởng lão Khúc à, nếu anh ta muốn giết tôi thì bà cũng không ngăn được anh ta đâu.” Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Cơ Thục Quyên truyền tới.
Vừa nói chuyện, Cơ Thục Quyên vượt qua đám người, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh Đường, không biết anh có chuyện gì không?”
Đường Tuấn cầm quả Xích Viêm trong tay nói: “Tôi nhớ cô là Thanh Loan chi thể, có lẽ quả Xích Viêm này sẽ có ích đối với cô.”
Trong mắt Cơ Thục Quyên hiện lên sự vui mừng, giọng nói cũng xuất hiện chút không ổn định, nói: “Anh Đường bằng lòng nhượng lại quả này cho tôi sao?”
Đường Tuấn đưa quả Xích Viêm ra, nói: “Xem như là quả này tôi cho cô đi.”
“Cái này, cái này quá quý rồi.” Cơ Thục Quyên có chút không dám tin. Phái Thần Châm mặc dù có cất giữ không ít nhưng mà có thể so với quả Xích Viêm chỉ có một hai loại mà thôi.