*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Văn Minh khoanh tay cười lạnh lùng, dáng vẻ như chắc chắn xơi tái được Ngô Hoàng Phi rồi. Còn vẻ mặt của Đinh Thiếu Trung thì đầy sự khinh thường. Một tên nghèo mạt đến đây du lịch lại dám khiêu chiến với Trương Văn Minh, đúng là tự tìm đường chết. Trần Lệ Lệ đội mũ lưỡi trai chưa từng xoay đầu lại, có vẻ như những người giống Ngô Hoàng Phi không xứng để cô ta phải liếc mắt nhìn dù chỉ một lần. Về phần mấy người lúc nãy ngồi ăn cơm cùng một bàn với Ngô Hoàng Phi, ngoại trừ Đường Tuấn, những người khác đều đã đứng dậy tránh sang một bên từ lâu. Không ai muốn vì một gã Ngô Hoàng Phi không tên không tuổi mà làm mất lòng cậu cả của vùng này như Trương Văn Minh.
Advertisement
Trên trán Ngô Hoàng Phi nổi lên gân xanh, lúc này anh ta mới phần nào hiểu được ao nước trong xã hội này sâu hơn trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều, chẳng hề tốt đẹp như trong tháp ngà hay sách vở. Dù rất tức giận nhưng anh ta lại không thể làm gì được.
Đúng lúc này, có hai chiếc Hummer việt dã bất ngờ dừng trước cửa quán cơm. Vài nam nữ thanh niên bước từ trên xe xuống, người dẫn đầu trong đám người đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi. Khi nhìn thấy Trương Văn Minh, anh ta la to: “Trương Văn Minh, cậu đang làm gì trong đó đấy?”
Đinh Thiếu Trung vốn tưởng rằng Trương Văn Minh sẽ rất tức giận khi bị người khác gọi thẳng tên họ. Nào ngờ sau khi Trương Văn Minh nhìn rõ được người đang đi tới, khuôn mặt vốn đang cười lạnh lùng bất ngờ chuyển thành tươi cười, vừa nịnh hót đi lại đón bọn họ vừa hỏi: “Cậu Hư, sao cậu lại đến đây?”
“Cậu Hư?” Sắc mặt của Đinh Thiếu Trung thay đổi, anh ta nói nhỏ: “Chẳng lẽ là người nhà họ Hư?”
Một số du khách cảm thấy khó hiểu nên hỏi: “Hướng dẫn viên Đinh, nhà họ Hư là ai vậy? Ngay cả cậu Trương cũng phải đón tiếp anh ta cẩn thận.”
Đinh Thiếu Trung nhỏ giọng giải thích: “Các người là người ở bên ngoài nên không biết rõ. Nhà họ Hư chính là gia tộc số một ở tỉnh Tây Ninh này, nắm trong tay khối tài sản mấy trăm tỷ, mối quan hệ trải rộng ở nhiều ngành nghề. Cậu Trương của nhà họ Trương cũng có khối tài sản gần ba mươi lăm tỷ, nhưng rất nhiều chuyện làm ăn kinh doanh của nhà họ có liên quan đến nhà họ Hư. Có thể nói nhà là họ Hư đã giúp cho nhà họ Trương có được thành công.”
Đinh Thiếu Trung cau mày, nói: “Chỉ là tôi không biết người này có phải cậu cả nhà họ Hư kia không. Gần đây xảy ra chuyện gì vậy ta, sao có nhiều cậu ấm đi vào trong rừng sâu núi thẳm thế nhỉ.”
Lúc này, ngay cả Trần Lệ Lệ vốn luôn bình tĩnh thong dong cũng đứng dậy nhìn về phía mấy người bên ngoài.
Đinh Thiếu Trung nhìn Ngô Hoàng Phi và Đường Tuấn rồi nói với giọng lạnh lùng: “Mạng của cậu lớn thật đấy.”
Đường Tuấn cũng nhìn lại, trừ Trương Văn Minh ra thì những người ngoài đó đều là cao thủ nội công. Đặc biệt là hai người đi đầu, họ vậy mà lại là hai vị cao thủ Tông sư Cảnh giới Chân Khí sơ kỳ.
Trong hai người đó có một người khuôn mặt điển trai, mang lại cho người khác cảm giác giống như ánh mặt trời rực rỡ, cũng chính là người được Trương Văn Minh gọi là “cậu Hư”.
Người còn lại có vẻ mặt âm u lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch giống như bị ngâm lâu trong nước. Đối với hai người này, Đường Tuấn chỉ hờ hững nhìn lướt qua một lần. Tầm mắt của anh dừng trên người đàn ông có sắc mặt tái nhợt ở phía sau. Người đàn ông trung niên đó giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, luôn theo sát bước chân anh ta. Hai mắt của người đàn ông trung niên vô hồn, trên mặt không có chút huyết sắc nào, nhưng cơ bắp trên người lại giống như được đúc ra từ sắt thép, trông tràn đầy sức mạnh.