*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận cái chết như vậy đâu.” Đường Tuấn an ủi.
Hoàng Phủ Ngọc ngẩng đầu, nói: “Nếu anh chết, tôi sẽ dốc hết sức lực bắt nhà họ Hư chôn cùng anh!”
Advertisement
Bỗng nhiên cô ấy nhón chân lên, đôi môi hơi lạnh lẽo chạm lên môi Đường Tuấn, một mùi hương thoang thoảng chui vào khoang mũi Đường Tuấn: “Đừng chết.”
Phi Nguyệt đứng bên cạnh lộ ra ánh mắt không dám tin, cho dù là vì câu “Bắt nhà họ Hư chôn cùng anh” hay là cuối cùng dâng lên nụ hôn, tất cả đều vượt qua nhận thức của cô. Từ khi cô quen Hoàng Phủ Ngọc tới nay, từ trước đến giờ cô ấy đều là nữ vương ở tít trên cao, chưa bao giờ để lộ tâm trạng giống một cô gái nhỏ.
Đừng nói Phi Nguyệt, ngay cả Đường Tuấn cũng cảm thấy như đang mơ. Cho đến tận khi anh ra khỏi câu lạc bộ mà vẫn còn hơi thất thần.
Hoàng Phủ Ngọc và Phi Nguyệt đứng ở cửa sổ của câu lạc bộ, nhìn xe Đường Tuấn dần dần biến mất, vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngọc dần trở nên lạnh băng, quay lại dáng vẻ nữ vương ở tít trên cao.
“Đến gặp người của tập đoàn Thiên Thanh, nói là tập đoàn Yên Hòa tôi muốn hợp tác với họ, còn về điều kiện thì cứ tùy bọn họ đưa ra.” Hoàng Phủ Ngọc nói: “Còn nữa, cứ là công ty có quan hệ với nhà họ Hư ở tỉnh Tây Ninh thì hủy bỏ hết hợp tác với bọn họ cho tôi.”
“Cô chủ, làm vậy có phải hơi quá hay không. Vì một mình anh ta, đáng sao?” Phi Nguyệt hoàn toàn không thể hiểu được, đây vẫn là cô chủ luôn sống theo lý trí của cô sao?
Phải biết rằng nhà họ Hư có thể tung hoành Tây Ninh là vì chỗ nào cũng có tài sản của bọn họ ở trong đó. Nếu thật sự hủy bỏ hợp đồng với những đối tác này, thì tập đoàn Yên Hòa có thể sẽ bị tổn thất mấy ngàn tỷ.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Hoàng Phủ Ngọc lóe lên, không trả lời cô.
Đường Tuấn ở Nhà họ Mộ Dung ba ngày, sau đó đi tỉnh Tây Ninh. Anh để Yến Đình Khôi ở lại nhà họ Mộ Dung. Trước khi đi, anh đã bắn một sợi nguyên khí màu xám vào trong cơ thể Yến Đình Khôi. Đám nguyên khí này được anh tụ tập trong mấy ngày qua, có thể ẩn núp trong cơ thể của Tông Sư trong ba tháng, nếu trong ba tháng này mà Yến Đình Khôi dám thúc giục chân khí, đến lúc đó sẽ chỉ còn một con đường chết, đây là cách anh phòng ngừa các thủ đoạn của Yến Đình Khôi. Nếu ba tháng sau Đường Tuấn vẫn còn sống, thì khi đó sẽ xóa đi chân khí đang uy hiếp Yến Đình Khôi.
Tỉnh Tây Ninh nằm ở phía Tây Nam của Việt Nam, là tỉnh có rừng rậm nguyên thủy nhiều nhất Việt Nam. Mục đích Đường Tuấn đi chuyến này là đến chùa Bái Đính tọa lạc ở trong một khu rừng già của tỉnh Tây Ninh.
Đường Tuấn vác trên vai túi hành lý, mặc đồ thể thao, thoạt nhìn giống như là khách đến Tây Ninh du lịch. Anh vừa ra sân bay thì đã có người lập tức đi lên mời gọi.
“Anh trai, tôi thấy anh ăn mặc thế này chắc là đến đây để du lịch thám hiểm đúng không. Tôi là hướng dẫn du lịch bản địa, có một tổ mười mấy người, chỉ thiếu một người nữa là có thể xuất phát.” Một người đàn ông đội mũ trông chưa đầy ba mươi tuổi chạy lên nịnh nọt giới thiệu với Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhíu mày, nói: “Mọi người muốn đi đâu? Có bản đồ cho tôi xem trước không?”
Người đàn ông thấy Đường Tuấn đã có ý, vội vàng móc bản đồ ra, chỉ vào một cánh rừng già nguyên sinh trên đó, nói: “Cánh rừng già này là nơi chúng tôi muốn đi, gần đây có không ít người đi tham hiểm nơi này, nghe nói muốn sưu tầm thuốc thần gì đó. Tôi thấy giữa trán của anh sáng láng, vừa nhìn là biết người cực kỳ may mắn, nói không chừng còn có cơ duyên tìm được loại thuốc tốt gì đó nữa đấy.”
“Không ngờ rằng anh không chỉ là hướng dẫn du lịch, mà còn biết xem tướng nữa đó.” Đường Tuấn nghe vậy, không khỏi cười khẽ, nhưng mà anh thật sự không quan tâm đến nó.
Có điều đúng là Đường Tuấn hơi động lòng, nơi hướng dẫn viên du lịch chỉ cách chùa Bái Đính không xa, dù gì cũng cùng đường. Tỉnh Tây Ninh nhiều rừng già núi hiểm đến vậy, lúc này Đường Tuấn mới đến, cũng không có nhiều thời gian trì hoãn. Suy nghĩ một chút, Đường Tuấn lập tức đồng ý.