*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sao, em làm việc đi. Chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài.” Mộ Dung Lan đáp.
Lễ tân với đám bảo vệ không thể làm gì khác, ôm một bụng nghi ngờ rời đi.
Advertisement
Sau khi giao phó Yến Đình Khôi đi lên xử lý thi thể lão già trên kia, Đường Tuấn dẫn Mộ Dung Lan rời khỏi công ty.
Yến Đình Khôi nhìn bóng lưng Đường Tuấn rời đi, vừa rồi anh ta tinh mắt nhìn thấy trên đầu Đường Tuấn nhiều thêm mấy cọng tóc bạc, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên một nụ cười khó hiểu, nói: “Đạo thể cũng không phải không chết không bị thương nhỉ.”
Trên xe, Mộ Dung Lan ngồi ghế phó lái, nhìn Đường Tuấn đang lái xe, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đường Tuấn thấy thế, không khỏi bật cười, nói: “Có phải em cảm thấy vừa rồi anh không nên giết lão già họ Tôn kia?”
Mộ Dung Lan gật gật đầu, nói: “Ông ta dù sao cũng đến từ nhà họ Tôn ở Đông Bắc, mặc dù anh cũng là người bên trong võ đạo, nhưng chỉ có một thân một mình. Em nghe chú Phú nói nhà bọn họ là đại tộc võ đạo, chưởng quản Tôn Vận Kỳ gần như là thần trong giới võ đạo, ở giới võ đạo nước ta cũng có không ít cao thủ nhà bọn họ.”
Cô có chút lo lắng, Đường Tuấn tuy mạnh, nhưng làm sao có thể đối đầu với một đại gia tộc to lớn như nhà họ Tôn.
Đường Tuấn cầm cái tay nhỏ nhỏ của Mộ Dung Lan, xoa xoa, nói: “Haha, người đàn ông của em bây giờ cũng có thể lăn lộn trong hàng cao thủ. Nhìn khắp giới võ đạo Việt Nam, anh cũng có xếp hạng đó. Chỉ là một nhà họ Tôn mà thôi, chỉ có Tôn Vận Kỳ miễn cưỡng nhìn được, nếu lão ta dám đến trước mặt anh, anh đập phát bẹp dí.”
Tôn Vận Kỳ chỉ là gần đến thần trong giới Võ đạo, mà Đường Tuấn lại có thể giết cao thủ cảnh giới Thần hải, thực lực bọn họ một trời một vực. Chỉ cần người nhà họ Tôn không bị điên, chắc chắn sẽ không dám đối đầu với anh.
“Anh cứ khoác lác đi.” Mộ Dung Lan giận, đáp lại. Mặc dù không tin tưởng lời Đường Tuấn nói cho lắm, nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp, sương mù do nhà họ Tôn đem lại cũng bay đi không ít.
Mà lúc này, Mộ Dung Hà đang lái xe tới một một trung tâm giải trí trong trung tâm thành phố Hà Nội. Cửa hội nghị vàng son lộng lẫy, vô cùng cao cấp. Bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn thấy Mộ Dung Hà, cũng không ngăn cản hắn.
Bên trong hội nghị bảy tám người phụ nhữ đang ngồi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mỗi một trang sức trên người đều lấp lánh phát sáng, quần áo trên người càng thiếu vải, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, vô cùng chói mắt.
Nhưng Mộ Dung Hà ngay cả tâm tư để nhìn cũng không có, đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai là một đại sảnh kiểu mở, bình thường chỉ có hội viên có thân phận cao quý mới được vào. Đại sảnh này vô cùng rộng lớn, nhưng lúc này chỉ có vài người, một người sắc mặt tái nhợt, hai chân bị phù lên đang khom lưng đứng. Người này chính là Nhan Minh hôm đó bị Đường Tuấn phế bỏ, hai tháng trôi qua, vết thương của hắn đã được chữa trị hoàn toàn,
Mà người đang ngồi trên ghế sofa trước mặt Nhan Minh, là một thanh niên dáng vẻ không bị trói buộc, thần thái kiêu ngạo. Ngoài hắn ra, còn có hai người đàn ông trung niên cũng đang ngồi, nhưng lại duy trì khoảng cách rất xa so với cậu ta, rõ ràng là lấy cậu thanh niên này làm trung tâm.