Mộ Dung Lan tấm lòng hiền lành, đây là chuyện tốt, nhưng bởi vì vậy rất nhiều người sẽ dựa vào điểm này để lợi dụng cô. Giống như Mộ Dung Hà, rõ ràng đã bị cô đuổi ra khỏi cao tầng quản lý của tập đoàn, nhưng vẫn có thể trộm được cơ mật của công ty, chắc hẳn cũng vì lợi dụng điểm hiền lành này của Mộ Dung Lan.
Nghĩ tới điều này, Đường Tuấn thở dài một tiếng, vuốt vuốt đầu Mộ Dung Lan, nhẹ nhàng nói: “Có anh đây.”
Advertisement
Nghe được tiếng nói quen thuộc trong giấc mơ không biết bao nhiêu lần, hốc mắt Mộ Dung Lan đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô gái từng nhịn rất nhiều ủy khuất, lần đầu tiên khóc trước mặt mọi người. Khoảng thời gian này cô quả thực cũng không dễ dàng gì, nhưng Mộ Dung Hà là anh trai mình, cầu xin mình như vậy, trong lòng cô mềm nhũn, vẫn để anh ta trông coi vài hàng mục của công ty một lẫn nữa, lại không thể nghĩ đến Mộ Dung Hà lòng lang dạ sói, cấu kết với người ngoài khiến tập đoàn Mộ Dung rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, thậm chí anh ta còn dẫn theo người nhà họ Tôn đến ép nàng ký giấy chuyển nhượng công ty.
Bàn về năng lực kinh doanh, kĩ năng và tính cách, cô không thể bằng được Lý Ngọc Mai hay Dương Lộc, chứ đừng nói so với Hoàng Phủ Ngọc. Cô vẫn luôn muốn trở thành một bác sĩ Y học cổ truyền, lấy chồng sinh con. Nếu như không phải gặp được Đường Tuấn, nàng có khi còn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà gả cho Nhan Minh cũng nên.
Đường Tuấn nhẹ nhàng giúp Mộ Dung Lan lau dòng nước mắt, cười nói: “Khóc giống hệt đứa bé, không sợ xấu hổ à?”
Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lan ửng đỏ, tức giận đấm Đường Tuấn một đấm.
“Dung Lan, Đường Tuấn, hai người nói chuyện đi, anh ra ngoài trước.” Mộ Dung Hà thấy như vậy, nhân cơ hội muốn chạy đi.
“Tôi cho anh đi chưa?” Đường Tuấn lạnh lùng hỏi.
Cơ thể Mộ Dung Hà cứng đờ, trên mặt nặn ra một nụ cười cực kì khó coi, nói: “Dung Lan, em nói giúp anh câu. Đường Tuấn, chúng ta rồi cũng trở thành người một nhà, người một nhà sao cứ phải làm khó nhau?”
Mộ Dung Lan vốn đang rất tức giận, nhưng nghe Mộ Dung Hà nói Đường Tuấn là người trong nha, gò má đỏ ửng như bị bỏng, đối với người anh trai này cũng có chút không nhẫn tâm.
“Hừ!” Nhìn bộ dạng này của Mộ Dung Hà, Đường Tuấn cũng lười dọa hắn, nói: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng những chuyện như này xảy ra, nếu có lần sau, anh tự biết hậu quả đó.”
Đường Tuấn nhìn chằm chằm, khiến da đầu Mộ Dung Hà tê dại đi, mới tiếp tục nói: “Đi nói cho đám người họ Nhan với họ Tôn kia, là Đạo thể giết lão già kia, nếu như bọn họ muốn đối địch với tôi, tôi cũng không ngại giết cả nhà họ Tôn đâu.”
“Được, được. Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho bọn hắn.” Mộ Dung Hà gật đầu như giã tỏi, khom khom thân thể lùi ra ngoài. Mặc dù anh ta không biết Đạo thể mà Đường Tuấn nói có ý gì, nhưng lại không dám hỏi tiếp.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, về nhà Mộ Dung trước.” Mộ Dung Lan có chút sợ hãi nhìn cơ thể lão già họ Tôn trên vách tường đang dần lạnh như băng.
“Cái này để anh bảo người đến xử lý, em đừng nhúng tay vào nữa.” Tập đoàn Mộ Dung chỉ là một công ty bình thường, không có gia thế võ đạo đằng sau, nếu để mọi người biết văn phòng Tổng Giám Đốc xảy ra án mạng, sợ rằng sẽ khiến lòng người hoang mang.
Mộ Dung Lan khéo léo gật đầu.
Hai người đi thang máy xuống lầu một, lúc này Yến Đình Khôi đang bị một đám bảo vệ vây xung quanh, gương mặt mấy cô lễ tân gấp gáp.
“Tổng giám đốc, vừa nãy có người xông lên, chị không sao chứ? A, là anh?” Cô gái lễ tân vừa nãy nhìn thấy Mộ Dung Lan xuống, vội vàng giải thích. Chợt nhìn thấy Đường Tuấn đứng bên canh, hơn nữa hai người còn thân mật như thế, càng làm cho cô mở rộng tầm mắt.