Đường Tuấn khoát tay, hỏi gấp: “Bác tài, có thể nói nhanh một chút được không?”
Tài xế taxi bị người ta ngắt lời, có vẻ không vui, nhưng vẫn đáp: “Tất cả đều là do tập đoàn Hoài Hải nhúng tay vào. Vốn dĩ tập đoàn Hoài Hải chỉ là công ty hạng hai ở thành phố này, nhưng thời gian trước không hiểu tại sao đột nhiên phất lên, sau đó ngang nhiên tranh đoạt các hạng mục với tập đoàn Mộ Dung, nghe nói phía bên Mộ Dung bị tổn thất hơn nửa số cổ phần rồi đó.”
Advertisement
“Tập đoàn Mộ Dung chẳng lẽ không làm gì sao?” Đường Tuấn nhíu mày.
Mộ Dung Lan mặc dù mới tiếp nhận tập đoàn không lâu, nhưng bên cạnh còn có ông cụ Mộ Dung ở bên cạnh giúp đỡ, chắc chắn không thể phạm sai lầm lớn. Nhà Mộ Dung chỉ trong một thời gian ngắn gặp phải khủng hoảng như vậy, e là có chuyện gì ẩn giấu bên trong,
Tài xế taxi lắc lắc đầu, đáp: “Đương nhiên là có. Đáng tiếc, tập đoàn Hoài Hải lần này vô cùng bí ẩn, nghe nói phía sau cái tập đoàn này là nhà họ Nhan ở Đông Bắc ủng hộ đó, nhà họ Nhan so với nhà Mộ Dung mạnh hơn nhiều lần vệ cả gia tài và thực lực. Hơn nữa nghe nói hai nhà có huyết hải thâm thù, không chết không rửa hận. Hơn nữa tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Mộ Dung mới tiếp quản công ty chưa đến ba tháng, tập đoàn đã như muốn phá sản, sợ là sẽ biến thành trò cười trong giới kinh tế.”
“Nhà họ Nhan! Xem ra lần trước dạy dỗ như thế còn chưa đủ nhỉ!” Đường Tuấn híp híp mắt, trong lòng tỏa ra sát ý.
Anh lúc này mới nhớ ra, đã nửa tháng rồi chưa gọi điện cho Dung Lan. Vừa tự trách mình, đối mới nhà họ Nhan lại càng căm hận. Không khí bên trong xe đột nhiên rét lạnh, tài xế lái xe cũng không nhịn đươc mà rùng mình một cái.
Xe dừng trước cửa tập đoàn Mộ Dung, Đường Tuấn xuống xe đi thẳng vào trong.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai ạ?” - Vừa đi vào đại sảnh, lễ tân tập đoàn đã lập tức ngăn Đường Tuấn lại hỏi.
“Mộ Dung Lan.” - Đường Tuấn thản nhiên đáp, đồng thời tản thần thức ra đi tìm khí tức của Mộ Dung Lan.
“Anh tìm tổng giám đốc ạ, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?” - Lễ tân sửng sốt một chút, hỏi tiếp.
“Không có.” Đường Tuấn lắc đầu.
“Vậy thì hết sức xin lỗi, anh không thể đi vào.” - Nụ cười của lễ tân đột nhiên nhạt đi hẳn một nửa.
Đường Tuấn ăn mặc hết sức phổ thông, Yến Đình Khôi thì nhìn như một lão già kì quái, không có một chút khí chất nào, lễ tân cũng lười lãng phí thời gian trên hai người họ.
“Hừ! Yến Đình Khôi, tôi đi trước, cậu ở nơi này chờ tôi.”
Một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện bên trogn biển ý thức của Đường Tuấn, chính là Mộ Dung Lan. Nhưng Đường Tuấn cảm nhận được lúc này cảm xúc của cô đang rất bất an, hơn nữa bên cạnh cô còn có một khí tức của một tông sư cảnh giới Chân Khí, vô cùng nguy hiểm.
“Thưa anh, nếu không hẹn trước không thể đi vào, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đến.” Nhân viên lễ tân nghe Đường Tuấn nói như vậy, sắc mặt lạnh lùng ngăn cản, nhưng cô ta chợt kinh ngạc, miệng há to không thể ngậm vào nổi.
Trong mắt lễ tân, Đường Tuấn lắc lư thân thể một cái, sau đó như hóa thành hư ảnh tiến thẳng vào bên trong cầu thang, chớp mắt đã không thấy gì nữa.
“Cái này, cái này…” Nhân viên lễ tân dụi dụi con mắt, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không. Nhưng mở mắt ra vẫn thấy lão già kì quặc Yến Đình Khôi nhe răng với nàng, rõ ràng không phải nằm mơ.
“Ha, dựa vào mấy người cũng nghĩ đến muốn ngăn cản chủ nhân tôi, nực cười.” Yến Đình Khôi cười lạnh một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, lười quan tâm đến dáng vẻ thất kinh của lễ tân.