Người đàn ông trẻ tuổi trong năm người càng khinh thường nói:
“Nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, cũng xem là bác sĩ? Tôi thấy có khi giấy chứng nhận tư cách hành nghề chữa bệnh cũng không có nữa là.”
Advertisement
Nhìn thấy những người này ngày càng ồn ào, trong mắt Vương Tấn Lợi càng lộ ra vẻ hài lòng, nhưng anh ta vẫn đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi nói: “Mọi người cứ yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi cam đoan với mọi người, nếu bác sĩ Đường đây không chữa khỏi bệnh cho mọi người, tôi sẽ tự mình ra tay chữa bệnh cho mọi người, chẳng những thế, tôi cũng sẽ không lấy một xu tiền phí chữa bệnh nào cả! Thế nào?”
“Hừ! Chuyện này cứ vậy đi! Có câu nói này của thần y Vương, chúng tôi cũng yên tâm rồi.” Một người đàn ông trung niên mập mạp liếc nhìn Đường Tuấn rồi bĩu môi nói: “Có thấy chưa, người ta như vậy mới gọi là thần y, hãy học hỏi cậu Vương một chút đi. Nếu không phải nể mặt cậu Vương, cho dù anh quỳ gối trước mặt tôi cầu xin thì tôi cũng không để anh xem bệnh đâu.”
“Được rồi.” Vương Tấn Lợi nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nói: “Từng người chúng ta lên nhìn trước một cái, sau đó lại kê đơn thuốc rồi đánh giá lẫn nhau, anh cảm thấy được chứ?”
“Cậu Vương à, không được đâu.” Chú Đinh nghe vậy, lập tức kêu lên một tiếng nói: “Nếu tên nhóc này cố ý nói cậu chẩn sai bệnh, vậy chẳng phải cậu nhất định sẽ thua sao?”
Vương Tấn Lợi nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nói: “Tôi nghĩ anh sẽ không làm như vậy đâu nhỉ. Kỹ thuật chữa bệnh có thể thua nhưng tấm lòng người thầy thuốc nhất định không thể thua. Chắc chắn anh cũng hiểu rõ câu nói này.”
Đường Tuấn vô cùng đồng tình, gật nhẹ đầu. Đây mới là dáng vẻ của người xuất thân từ gia tộc Y học cổ truyền.
“Vậy bắt đầu đi, tôi sẽ làm trước.” Vương Tấn Lợi dẫn đầu đi tới trước mặt người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Tấn Lợi đã mở miệng nói: “Gần đây, có phải cô thường xuyên đau đầu vào lúc nửa đêm, hơn nữa, môi còn khô rạn, buồn bực trong lòng, dưới nách thì sưng đau. Tôi nói vậy có đúng không?”
Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ này lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: “Đúng rồi. Thần y Vương à, anh thật đúng là thần, còn chưa bắt mạch mà đã nhìn ra được bệnh rồi. Chẳng qua không biết nên dùng đơn thuốc nào mới có thể chữa trị được vậy?”
Đường Tuấn nghe tới đây đã gật nhẹ đầu, Vương Tấn Lợi đúng thật là người có bản lĩnh, ít nhất là trên bản lĩnh “xem bệnh” đã mạnh hơn đa số những bác sĩ Y học cổ truyền khác.
Vương Tấn Lợi cười nhẹ một tiếng, nói: “Cô là do chứng hư lạnh dạ dày, dùng nhân sâm nấu với rượu uống vào là được. Sau ba lần thuốc chứng đau đầu sẽ giảm, sau mười lần thuốc có thể dứt điểm hoàn toàn!”
“Ôi, cảm ơn thần y Vương.” Người phụ nữ này vội vàng cảm ơn. Gần đây, chứng đau đầu này đã hành hạ cô ta thật lâu, bây giờ nghe nói có khả năng chữa trị, dĩ nhiên sẽ vô cùng cảm kích.
Vương Tấn Lợi cười hả hê, nhìn Đường Tuấn, nói: “Tôi chẩn trị như thế, anh có tán đồng không?”
Đường Tuấn nói: “Cô ta đúng thật là bị chứng hư lạnh dạ dày, anh chẩn bệnh thật sự rất tốt.”
“Im đi. Cậu Vương người ta đã nói qua rồi, đúng là giỏi nịnh bợ!” Người đàn ông mập mạp cười khẩy nói.