*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chết như vậy cũng quá tốt cho anh ta rồi.” Tân Kiên vuốt kiếm trong tay, đầu ngón tay khẽ gõ lên kiếm phát ra từng tiếng vang thanh thúy, tựa như đang gào thiết muốn được uống no máu Đạo Thể, rửa sạch nhục nhã.
Lúc này Minh Thanh đã khôi phục lại, trên gương mặt lạnh lùng ra chút ý cười, nói: “Cuối cùng tên nhóc không biết xấu hổ cũng bị trời diệt, Vảy Ngược chúng ta đỡ phải ra tay.”
Advertisement
Khi tin tức này truyền đến núi Yên Thế, Trương Tĩnh Hòa đứng trên đỉnh cao nhất của Yên Thế thoải mái cười to.
“Đường Tuấn, người phách lối ngang ngược như cậu cuối cùng cũng nhận được bài học.”
“Quá đáng tiếc. Vốn nghĩ chờ tôi đột phá Thần Hải sẽ đánh bại cậu nhưng không nghĩ tới cậu lại chết nhanh như vậy. Đúng là chỉ có Trương Tĩnh Hòa là mạnh nhất!”
Mà trên núi Hồng Lĩnh, Mục Phương biết tin, không tu luyện nửa ngày. Anh ta nghĩ sau khi xuất quan sẽ đi hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện. Anh ta coi Đường Tuấn là đối thủ chân chính. làm sao có thể tin được anh lại chết đi một cách uất ức như thế. Cuối cùng, anh ta cũng nhịn xuống loại xúc động này, đốt hết những bức thư tình báo, lại bắt đầu tu luyện.
Có rất nhiều môn phái và gia tộc trong giới võ thuật vừa cảm thấy tiếc hận vừa may mắn.
Vốn bọn họ cũng có chút cố kỵ sự xuất hiện của Hậu Thiên Đạo Thể, sợ anh mạnh mẽ như thế sẽ giẫm đạp bọn họ dưới chân. Nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy đồng tình và tiếc hận với một Hậu Thiên Đạo Thể chết yểu này.
Tại nhà họ Trình, Lai Châu bắt đầu có nhiều ánh mắt đổ dồn về nơi này.
Bây giờ hầu hết mọi người đều biết Đường Tuấn ở lại nhà họ Trình phương nam, rất nhiều người đều chờ tin tức Đường Tuấn ra đi, hoặc muốn chứng minh tin tức Hư Thiên Quang nói là giả, mọi người đều bị vả mặt.
Còn nếu chuyện Đường Tuấn bị thương là sự thật thì thật là trò cười lớn của Đạo Thể.
Tại một tòa nhà độc lập trong nhà họ Trình, Trình Vân Thiên và Trình Tuấn Vũ ngồi trên ghế đá, trên mặt hai người đều lộ ra sự lo lắng.
“Ông nội, cậu ta đã năm ngày không ra ngoài rồi. Thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?” Trình Vân Thiên nhìn vào cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Mấy ngày nay, trong giới võ thuật đều loan truyền tin tức về Đường Tuấn, Trình Vân Thiên đều biết hết, cho nên cô cảm thấy rất tức giận.
Cô cảm thấy tức giận vì đám người kia dám chửi bới, trào phúng Đường Tuấn.
Nhưng tức giận cũng chẳng thế làm được gì, nhà họ Trình không thể địch lại được cả giới võ thuật được.
Giờ chỉ có thể chờ đến thời điểm Đường Tuấn xuất quan thì những tin đồn kia mới có thể tiêu tán, những người kia mới có thể ngậm miệng lại.
“Hy vọng đi.” Lông mày Trình Tuấn Vũ nhíu chặt, vết thương trên người ông vẫn chưa được chữa trị tốt, thoạt nhìn cả người đều có vẻ suy yếu và mệt mỏi. Nhưng dù vậy ông cụ vẫn không có ý định nghỉ ngơi, ông đã ngồi trong viện liên tục bốn ngày rồi.