*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Liên hoa bảo ấn! Muốn lấy mấy thứ học được từ Tam Bất Tượng đến để hù dọa tôi sao?” Hư Thiên Quang cười lạnh.
Từ lúc xuất đạo đến nay, Đường Tuấn đều dựa vào nhục thân để đối địch, đã bao giờ thie triển mấy thứ như “liên hoa bảo ấn” này chứ? Cho nên Hư Thiên Quang thản nhiên coi thường một chiêu này, cho rằng nó chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài, không có một chút uy lực nào. Hơn nữa theo điều tra của ông ta thì Đường Tuấn cũng không thuộc đệ tử của Đạo gia và Phật gia, tự nhiên lại dùng cái “liên hoa bảo ấn” này, không phải Tam Bất Tượng thì là gì?
Advertisement
Chẳng qua ông ta chỉ đoán đúng một nửa.
Cái “liên hoa bảo ấn” này đúng là anh vừa nghĩ ra thật nhưng cũng không phải là Tam Bất Tượng gì cả mà là một phần trong hai mươi chín chữ bên trong Thức Hải của Thoát Thai Tự. Đây là chiêu thức mạnh nhất Đường Tuấn lĩnh ngộ được, vừa có thể công vừa có thể thủ.
Trong nháy mắt khi “liên hoa bảo ấn” tiếp xúc với “nộ sư quyền”, “liên hoa bảo ấn” không có biến mất như trong tưởng tượng của Hư Thiên Quang. Mặc dù chiêu thức của ông ta mạnh mẽ, có uy lực như thế cũng không thể phá bỏ lớp phòng ngự của “liên hoa bảo ấn”.
“Làm sao có thể! Đến cả cao thủ trong Phật gia cũng không thể thực hiện chiêu thức cường đại như vậy, tên này là ai vậy chứ?” Trong lòng Hư Thiên Quang gào thét không ngừng, không có cách nào tin được chuyện đang xảy ra.
“Chỉ bằng một đóa hoa sao có thể ngăn được tôi1” Hư Thiên Quang lại quát lên một lần nữa, một cái tay khác bỗng nắm lấy một cây đao đen nhánh, đâm vào phần bụng của Đường Tuấn.
Toàn thân cái dao nhỏ kia đen nhánh mà trong suốt, dưới ánh sáng lấp lánh như kim cương đen. Trên nó còn được chạm khắc những đường vân, những đường này hợp lại một chỗ nhìn như đồ án vậy. Theo dòng chân khí Hư Thiên Quang, cái đồ án kia bắt đầu phát sáng.
Giống như muốn chui ra khỏi cây đao vậy.
“Dao găm Huyền Vu!” Yến Đình Khôi nhìn thấy cây đao này, nghẹn ngào hô một tiếng.
Đường Tuấn khẽ biến sắc, anh cảm nhận được nguy hiểm từ con dao này.
Cây dao nhỏ này có thể làm anh bị thương!
Cơ thể anh theo bản năng muốn né sang bên cạnh, tránh một nhát dao này của Hư Thiên Quang.
Nhưng vừa rồi, khi Đường Tuấn phá vỡ bức tường sóng âm, thân thể đã đi đến cực hạn, cho nên phản ứng bây giờ mới chậm lại nửa nhịp. Nhưng cũng chỉ nửa nhịp này đã làm con dao kia đâm thẳng vào bụng Đường Tuấn, kéo theo một lượng máu lớn chảy ra. Không những thế còn có một cỗ lực lượng vô cùng quỷ dị tiến vào bên trong cơ thể anh.
Đường Nghiêu nhướng mày, mặc dù dao găm này không gây tổn thương đến nội tạng của anh nhưng cái lực lượng vừa tiến vào kia lại làm cho máu trong người anh ngưng đọng lại, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Bị dao găm Huyền Vu đâm bị thương, cậu chết chắc rồi.” Trên mặt Hư Thiên Quang lộ vẻ vui mừng, chuẩn bị lui người lại phía sau.
“Hừ!” Đường Tuấn thật sự nổi giận. Nhìn thấy Hư Thiên Quang muốn rời đi, anh liền tung ra một quyền, trực tiếp phá vỡ bức tường âm, chặt đứt nửa cánh tay Hư Thiên Quang, dao găm Huyền Vu cũng rơi xuống đất.