*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đường Tuấn, không được!” Trình Tuấn Vũ hô lên.
Tự phế tu vi, đây chẳng khác nào tạo cơ hội cho người khác tuỳ ta định đoạt, mặc chém mặc giết hay sao? Đến lúc đó người nhà họ Hư muốn chém giết muốn tóc thịt Đường Tuấn cũng không có cách nào phản kháng được.
Advertisement
“Đường Tuấn, tốt nhất cậu nên biết điều một chút. Cậu cảm thấy cái cơ thể yếu ớt l của lão già kia còn chịu được mấy đao nữa?” Vương Khải Niệm đưa ánh mắt oán độc nhìn thẳng vào Đường Tuấn, khẽ quơ thanh chuỳ thủ trong tay.
“Đạo Thể cũng chưa chắc đã là vô địch. Lần này tôi dẫn theo tám vị cao thủ, lại thêm tôi, tất cả là chín người cao thủ. Mấy người bọn tôi đến cả cảnh giới Thần Hải cũng có thể chém giết, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ!” Hư Thiên Quang nói.
“Mấy người đều phải chết!” Mấy chữ này đều được đè nén trong cổ họng Đường Tuấn phát ra.
Ngay âm tiết đầu tiên được truyền ra, Đường Tuấn liền bắt đầu ra tay.
Một sóng âm xuất hiện ơi Đường Tuấn đang đứng, trong nháy mắt anh đã phá xong bức tường sóng âm.
“Không ổn!” Trong đầu Hư Thiên Quang bỗng hiện lên suy nghĩ này.
Thân hình của Đường Tuấn vừa nhanh nhẹn lại vừa quỷ dị, nháy mắt đã xuyên qua giữa hai người Vương Khải Niệm và Hư Thiên Quang, đi đến bên cạnh Trình Tuấn Vũ.
Đường Tuấn vùng tay lên tung ra một quyền, sau đó một người đã đến trung kỳ của cảnh giới Chân Khí bị anh đánh nát đầu.
“Đã ra tay rồi thì đừng có ngừng lại!”
“Bồng bồng bồng!”
Đường Tuấn đánh ra liên tục tám quyền, cũng tương ứng với tám vị cao thủ cảnh giới Chân Khí, trong đó còn có cả hai vị hậu kỳ cảnh giới Chân Khí bị đánh nát đầu mà chết. Tám vũng máu xuất hiện, giống như đóa hoa nở rộ…
“Không ổn rồi!” Lúc này Hư Thiên Quang mới bật thốt lên mấy chữ này.
Nhìn lại, Đường Tuấn vẫn ôm Trình Tuấn Vũ đứng ở đó không hề động đậy nhưng lại có thể giết hết mấy người cái thủ bọn họ mời tới!
Giao Trình Tuấn Vũ cho Trình Vân Thiên, Đường Tuấn lạnh lùng nhìn hai người Hư Thiên Quang và Vương Khải Niệm.
“Muốn tôi ra tay hay hai người tự sát!” Đường Tuấn lạnh nhạt nói.
“Đáng chết! Làm sao anh ta lại mạnh như vậy?” Vương Khải Niệm nhìn máu chảy lênh láng kia làm răng cũng rung cầm cập, đứng cũng không vững.
Hứa Linh Hiểu thì sững sờ, giống như gặp quỷ. Trong mắt cậu ta, Đường Tuấn không thể thoát khỏi sự vây công của mấy người kia, sẽ bị bọn họ đánh cho tan nát hoặc biến thành cái xác không đầu…
Trình độ này sao có thể là tên yếu đuối được, đây chính là hung thần! Làm sao Chị Trình có thể đè được chứ? Trong đầu Hứa Linh Hiểu hiện ra những suy nghĩ lung tung.
Còn Hư Thiên Quang thì hai con mắt đã đỏ bừng, hiện lên từng tia máu.