*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù quy mô so ra thì kém hơn tiệc mừng thọ của ông chủ Hoàng Phủ, nhưng vẫn hết sức kinh người. Nếu bữa tiệc chỉ có Tập đoàn Long Đức và cha con nhà họ Trang, thì rất nhiều người sẽ không đi để ý tới. Nhưng tiệc rượu lần này chủ yếu là vì chiêu đãi lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Mân Thanh, cho nên gần như tất cả nhân vật có tầm ảnh hưởng ở thành phố Hải Phòng đều có mặt, muốn mượn cơ hội làm quen với Ninh Đình Trung một chút. Bây giờ trong tay tập đoàn Mân Thanh nắm giữ nắm giữ hai loại thuốc mới là lấy Bột Tuyết Cơ cùng thuốc Thông Thần, mấy tháng này họ đã đạt được lượng tiêu thụ đáng kinh ngạc, đủ để cho người ta phải đỏ mắt, muốn có được một miếng bánh.
Advertisement
Thành Đại Hải đi vào khách sạn, rất nhiều đối tác kinh doanh đã chào hỏi anh ta.
"Cậu cứ coi tôi là cấp dưới của công ty là được. Đừng rêu rao, miễn đừng đánh cỏ động rắn." Đường Tuấn thấy thế, thấp giọng nói. Sức lực của anh tuôn ra như thủy triều, bao trùm toàn bộ khách sạn, cũng không có bất kì phát hiện về người luyện võ nào.
Mặt mập của Thành Đại Hải run lên, muốn xem Đường Tuấn như thuộc hạ, chuyện như thế này nếu như không phải chính miệng Đường Tuấn nói, thì ngay cả nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ đến.
"Thành Đại Hải, anh còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ mới đi có mấy ngày, ngay cả chúng tôi cũng không nhận ra." Đám kia doanh nhân giàu có của thành phố Hải Phòng thấy Thành Đại Hải đang đứng ngẩn người, nhướng mày, đi tới, cười mắng.
"Đại Hải, lần này Vương Hồng Huy đại diện cho Nam Thành các anh ký kết hợp đồng với tập đoàn Long Đức, gián tiếp đi lên con tàu lớn của tập đoàn Mân Thanh, Nam Thành các anh sẽ vô cùng phát đạt. Đến lúc đó cũng đừng quên những lão già như chúng tôi đấy nhé." Người kia cười nói.
Vương Hồng Huy và mưu kế của Long Đức đều được tiến hành trong bóng tối, đám người này đương nhiên không biết. Thành Đại Hải nghe vậy, lúng túng. Ngược lại anh ta cũng muốn hợp tác với tập đoàn Mân Thanh, đáng tiếc Long Đức rõ ràng có ý muốn làm loạn Nam Thành, cho nên không có khả năng hợp tác. Chỉ là anh ta cũng không nói ra những lời này.
Nhìn thấy sắc mặt Thành Đại Hải có chút khó coi, có người cẩn thận hỏi: "Đại Hải, chẳng lẽ bệnh của con gái anh không chữa khỏi sao. Không phải lúc trước anh đã đến Núi Yên Tử gặp vị cậu chủ trên núi sao? Chẳng lẽ ngay cả bọn họ cũng không có cách nào chữa trị được bệnh cho con gái anh sao?"
"Cậu chủ? Trên đời này làm gì có ai là cậu chủ cơ chứ." Có người cười nhạo nói: "Núi Yên Tử thì nghe hay thật đó, nhưng tôi thấy đây chỉ là trò đùa của một nhóm lừa đảo tương đối thông minh mà thôi. Nếu họ có thể chữa lành bệnh bằng một vài lá bùa thì các bác sĩ ngoài kia đã sớm thất nghiệp hết rồi."
Những người khác cũng gật đầu tán thành.
Thành Đại Hải nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải, chuyện xảy ra bên trên núi Yên Tử hết sức bí ẩn, nếu không phải anh ta tự mình chứng kiến thì cũng không dám tin điều đó là sự thật.
"Thành Đại Hải, người kia là ai vậy? Chẳng lẽ lại là người thân của anh sao? Dẫn anh ta tới gặp những người từng trải?" Lúc này, có người chú ý tới Đường Tuấn sau lưng Thành Đại Hải, cho nên mới hỏi.
Thành Đại Hải do dự một lát, nói: "Người này, anh ta là quản lý trong công ty của tôi."
Người kia nghe vậy, trêu đùa nói: "Thành Đại Hải anh cũng thật biết cách cất nhắc cấp dưới. Nếu không phải anh mang theo, ước chừng tên nhóc này phải phấn đầu hai mươi năm nữa mới có tư cách tham gia vào bữa tiệc rượu hoành tráng như thế này."